Tổ Tài Thần cho ngựa đến gần, Nam Cung Nguyệt ngồi trên xe lưng thật thẳng họ đang nói chuyện với nhau, nhưng vì hơi xa và gió hơi mạnh, nên Đức Uy và Mẫn Tuệ không nghe gì cả.
Mẫn Tuệ hỏi :
- Lý huynh có nghe thấy gì không?
Đức Uy lắc đầu :
- Đâu có nghe được tiếng nào.
Mẫn Tuệ cười :
- Cái vị mời mình xem kịch này thật thì thôi, mua ghế “điệu” này chắc là muốn cho mình xem kịch câm chắc.
Đức Uy nói :
- Đã có công nghiên cứu sắp đặt như thế này, chắc họ cũng có cái lý của họ chớ, không phải vô tình đâu.
Mẫn Tuệ nói :
- Ngoài việc cố làm cho họ đừng phát hiện ra mình, tiểu muội không thấy có lý gì khác nữa.
Đức Uy không đáp, hắn tập trung tinh thần chú ý những diễn biến phía dưới chân núi.
Mẫn Tuệ nói :
- Cứ theo cách này mà xét thì người mời mình đến đây là bạn chớ không phải là thù!
Đức Uy gật đầu :
- Đến bây giờ thì có thể xác định được rồi, chẳng những người này không thấy có gì đáng gọi là ác ý đối với mình, cũng không thấy có triệu chứng đáng làm cho mình lo ngại.
Mẫn Tuệ hỏi :
- Vậy Lý huynh có đoán được là ai chưa?
Đức Uy nói :
- Người quen thì không nhiều, trong số đáng gọi là bạn lại càng không nhiều, thế nhưng ta vẫn chưa đoán được.
Mẫn Tuệ chớp mắt :
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289321/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.