Đô đốc phủ. 
Dưới ánh đèn lưu ly không đủ sáng, Lý Đức Uy, Dương Mẫn Tuệ và Dương đô đốc ngồi vây quanh chiếc bàn, vẻ mặt người nào cũng trầm trầm, họ lo lắng về chuyện chưa tìm được tông tích của Triệu Nghê Thường. 
Một tên vệ sĩ lên tiếng xin vào. 
Trên tay hắn cầm một phong thư, hắn cúi mình : 
- Bẩm đại nhân, có thơ. 
Dương đô đốc cau mày : 
- Từ đâu tới? 
Tên vệ sĩ cúi mình : 
- Bẩm đại nhân, thơ bỏ rơi trước cổng. 
Dương đô đốc cau mày : 
- Sao lại có chuyện như thế nữa? 
Ông ta vừa đưa tay tiếp lấy thì Lý Đức Uy đã đứng lên đón lấy trước, hắn nói : 
- Lão bá, tình hình Trường An bây giờ bất ổn, phải giữ gìn nguy hiểm về tà thuật, về độc chất, trong tay chấp chưởng an nguy cho trăm họ, lão bá không thể không thận trọng... 
Hắn liếc qua bì thư và sửng sốt nói tiếp : 
- Lạ không, thơ này lại gởi cho tiểu điệt... 
Quả nhiên, phong bì đề: “Kính gởi Lý đại hiệp”. 
Xem thơ Lý Đức Uy cau mày suy nghĩ, Mẫn Tuệ hỏi : 
- Chi thế? Lý huynh? 
Trao thơ cho nàng Lý Đức Uy nói : 
- Dương muội hãy xem. 
Mẫn Tuệ cầm lấy, trong thơ viết: “khoảng từ ngọ đến mùi, ngày mai, triền núi phía tây Chung Nam sơn có màn kịch khá hay, bỏ qua uổng lắm”. 
Vỏn vẹn có hai dòng chữ, bên dưới không “dấu hiệu”, không ký tên. 
Mẫn Tuệ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289317/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.