Nghệ Thường thấy trước nhất là hai cái chân mang giày ống. Nó là đôi ủng bằng da rất tốt. 
Bước chân không gấp nhưng dài, chắc chắn. 
Sau đó, nàng thấy vạt áo vàng. Thanh kiếm lủng lẳng. Chòm râu lưa thưa. 
Cuối cùng là cặp mắt, đôi mắt nhỏ, dài, láo liêng, sáng chói. 
Lão già đứng sững, lão ta không nhìn Nghệ Thường, không nhìn Lệ Tam Tuyệt, nhưng chắc chắn là lão ta thấy hết. 
Lệ Tam Tuyệt đứng lên, cúi mình cung cung kính kính : 
- Chủ nhân. 
Lão già có râu làm như ngạc nhiên : 
- Tam Tuyệt, sao đó? 
Lệ Tam Tuyệt đáp : 
- Bẩm chủ nhân, thuộc hạ gặp nàng hôn mê trên đường trong thành Trường An, vì thế... mang nàng theo. 
Lão già có râu hỏi : 
- Còn gã tiểu tử họ Bạch? 
Lệ Tam Tuyệt đáp : 
- Thuộc hạ chỉ thấy một mình nàng, không biết hắn đi đâu. 
Bấy giờ tia mắt trầm trầm của lão có râu mới dời qua mặt Nghệ Thường, lão cười hề hề : 
- Tam tuyệt, ngươi thật là diễm phúc. 
Lão bước chậm về phía Lệ Tam Tuyệt và ngồi xuống. 
Lệ Tam Tuyệt lui lại một bước đứng cúi đầu. 
Từ trước đến sau, hắn vẫn trong dáng sắc hết sức cung kính, có lẽ đó là thái độ luôn có trước mặt chủ nhân. 
Lão có râu ngó Nghệ Thường : 
- Cô bé, gã tiểu tử họ Bạch đâu? 
Sự xuất hiện thình lình của lão có râu làm cho Nghệ Thường hồi hộp, nhưng bây giờ thì nàng đã bình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289302/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.