- - Cô đang đọc cái gì đấy..? Có biết xem trộm tài liêu của cấp trên tội nặng thế nào không.?
Mai gấp vội quyển sách lại sau khi giật mình bởi giọng nói của cấp trên, cô lúng túng đáp:
- - Dạ, không….Xin lỗi thủ trưởng tôi thấy quyển sách đặt ở đây với cái tựa khá lạ nên hơi tò mờ.
Vừa nói Mai vừa cúi mặt ra chiều nhận lỗi. Người đàn ông tầm 35 tuổi mặc bộ quân phục cảnh sát vừa hắng giọng vừa nói:
- - E hèm, cháu đang đọc cuốn nào đấy.? Hết giờ hành chính rồi không cần phải xưng hô dập khuôn thế đâu.? Mà sao giờ này cháu còn ở đây.?
Mai gãi đầu:
- - Dạ, báo cáo...thủ...À không thưa chú...Cháu tính ở lại dọn dẹp phòng làm việc của chú một chút rồi về ai dè đọc cuốn truyện này quên cả thời gian. Cháu xin lỗi vì không hỏi ý kiến chú ạ.
Người đàn ông mỉm cười ngồi xuống ghế tay cầm cuốn truyện rồi hỏi Mai:
- - Cháu có thích nó không.?
Mai đáp:
- - Dạ cháu không tin vào những chuyện ma quỷ nhưng đọc cuốn truyện này cháu thấy có gì đó hơi buồn. Mà sao cuốn truyện này lại ghi tên chú ạ.?
Người đàn ông lắc đầu trả lời:
- - Chú là người viết truyện này mà.? Nhưng không phải in theo kiểu xuất bản, một cuốn sách có thể coi là tự truyện của chú. Cháu mới về đây thực tập nên có lẽ nhiều cái chưa biết. Câu chuyện này được một người đàn ông bị coi là điên kể lại cho đám trẻ con trong làng trong suốt hơn hai mươi năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-lai-do/581323/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.