Mặc cho trời mưa như trút nước, sấm chớp ầm ầm, Lâm một mình bước trên con đường đất nhấp nhô đi về nhà. Chẳng biết từ lúc nào mà Lâm đã đi đến bến đò ngày xưa, mưa ngớt dần sau một hồi xối xả, bầu trời buổi tối dần lộ ra những vì sao lấp lánh giống như bầu trời mùa hạ sau những cơn mưa rào bất chợt. Gió vi vu thổi nhẹ qua những lùm cây nơi con sông bến nước, mùi đất hòa lẫn với mùi nước sông tạo nên một hương vị rất đỗi quen thuộc. Nó làm Lâm nhớ đến những ký ức năm xưa, nhưng nay bến đò cô quạnh chỉ còn lại chiếc cầu nhỏ bên bến sông mà thôi, ngồi bệt xuống cầu Lâm hướng mắt ra giữa dòng sông khẽ nói:
- - Anh có lỗi với em Mai ạ...Tất cả là do anh, phải chi ngày đó….Giờ anh phải làm sao đây.
Không gian bỗng nhiên im lặng, mặt nước khẽ gợn những cơn sóng nhỏ lăn tăn theo chiều gió thôi. Một giọng nói khẽ vang lên từ phía sau:
“ Anh...không...có….lỗi...gì...cả..”
“ Em...không...trách...anh...đâu..”
“ Hãy...tìm...con..chúng...ta..”
Lâm giật mình quay lại đằng sau nhưng tuyệt nhiên không thấy ai cả, tất cả mọi thứ giờ đây nhưng dừng lại, không khí vắng lặng đến lạnh lẽo một cách ghê sợ. Lâm lắp bắp ;
- - Mai...có phải Mai không...Em ở đâu...Mai...ơi.
Chẳng có tiếng nói nào đáp lại lời Lâm nữa, Lâm đứng trên chiếc cầu nhỏ quay người sang xung quanh để cố kiếm tìm một người nào đó nhưng vô vọng, mọi thứ tối đen như mực, nhưng không, sự im lặng đó bị phá vỡ bởi tiếng mái chèo trên mặt nước mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-lai-do/581268/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.