Năm tên tà ác khác cười to."Hahaha, đồ khỉ da vàng ngu ngốc, dám vô lễ với ngài Ryan vĩ đại, lần này xem ngươi chết thế nào!"
"Xuống địa ngục đi, để lửa địa ngục thiêu đốt linh hồn ngươi, để ngươi chịu khổ đời đời kiếp kiếp!"
"Đồ khỉ da vàng ti tiện, chết đi!"
Tôi liếc nhìn họ một cách lạnh lùng, như thể đang nhìn một đống rác.
Chiếc rìu khổng lồ đã chém tới trước mặt tôi, tên tà ác đã biến thành quái vật lộ ra vẻ đắc ý, như thể tôi đã là một người chết.
Tôi khịt mũi cười khẩy, chỉ là một tiếng khịt mũi nhẹ, nhưng lại như sấm sét giữa trời quang. Ngay lập tức khiến ngũ quan của mấy người bên dưới chảy máu, thậm chí không kịp kêu lên một tiếng, đã ngã ngửa ra đất mà chết.
Còn tên quái vật cầm rìu tay hơi run run, tôi giơ tay vung một nắm đấm về phía hắn, nắm đấm của tôi bắn ra một bóng nắm đấm trong suốt hướng về phía mặt hắn, thân hình hắn to lớn, cũng không ngờ tôi sẽ đánh trả, thậm chí không kịp né tránh, bị đánh trúng ngay mặt.
Cả người hắn bay ngược ra sau, sống mũi bị đánh hoàn toàn vào trong đầu, thậm chí cả xương mặt cũng bị đánh lõm vào trong, máu tươi bắn tung tóe.
"Sao có thể..." Hắn đầy mặt không dám tin, hắn rõ ràng đã nhận được sức mạnh to lớn mà ngài Ryan ban cho, tại sao trước mặt con khỉ da vàng này lại không chịu nổi một đòn như vậy?
Tôi lười dây dưa với những kẻ ngu xuẩn này, tay vung lên, liền chém đứt đầu hắn, kết thúc sinh mạng tội ác của hắn.
Còn những tên lính đánh thuê canh giữ bên ngoài, trước đó vì bị nghiêm lệnh cấm không được vào phòng dù nghe thấy gì, đều canh giữ bên ngoài không dám vào.
Đám sương mù đen kia dường như cảm nhận được sự mạnh mẽ của tôi, lơ lửng trên không một lúc, sau đó bay ra ngoài cửa sổ với tốc độ cực nhanh.
Tôi nghiêm mặt nói: "Ngươi tưởng mình có thể chạy thoát sao?"
Nói xong, tôi vỗ một chưởng xuống, đánh tan đám sương mù thành bột mịn, hoàn toàn tiêu tan giữa trời đất.
Cái gọi là ác ma cấp cao, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tôi đưa tay ra, Bạch Lâm liền bay vào tay tôi. Cô ấy vùng ra khỏi sợi dây, lấy miếng vải nhét miệng ra, rồi lao vào lòng tôi khóc nức nở.
"Vân tiên sinh, tôi, tôi sợ quá."
Tôi để cô ấy khóc một lúc lâu, đợi cơn sợ hãi của cô ấy qua đi, mới lạnh nhạt nói: "Tôi đã nói rồi mà? Không được rời khỏi hang động một bước, tại sao lại đi?"
Bạch Lâm cúi đầu, lí nhí nói: "Tôi nghe thấy một giọng nói gọi tôi, giọng nói đó khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc, rất thân thiết, tôi mới nhất thời mê muội... Xin lỗi, Vân tiên sinh, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa."
Nói xong cô ấy lại khóc, tôi đột nhiên cảm thấy có chút bất lực, chẳng lẽ kiếp này trước khi Tiểu Lâm thức tỉnh sức mạnh, cũng hay khóc như vậy sao?
Cô ấy ngừng khóc, nhìn tôi đầy hy vọng, dè dặt hỏi: "Thật sao?"
Tôi không để ý đến câu hỏi ngu ngốc này, đưa cô ấy rời khỏi biệt thự, sau đó vung tay lên, mặt đất dưới biệt thự sụp đổ, hút toàn bộ tòa nhà vào trong, nhấn chìm tiếng kêu thảm thiết của những tên lính đánh thuê.
Con người, thật sự giống như kiến hôi.
Tôi đưa Bạch Lâm bay trên biển, cô ấy vùi đầu vào vai tôi, một lúc lâu, dường như đã quyết tâm, lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên nhìn tôi nói: "Vân tiên sinh, em thích anh."
Tôi run lên, suýt chút nữa ngã từ trên không xuống.
Tôi, người không hề sợ hãi dù chiến đấu với Quỷ Đế, vậy mà suýt chút nữa bị một cô gái làm cho sợ hãi.
Trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối, Khương Lâm mãi mãi không thể chấp nhận tôi, mà một tia linh hồn tách ra từ cô ấy lại chủ động nói thích tôi.
Không biết Tiểu Lâm biết được sẽ có cảm giác gì? Chu Nguyên Hạo chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, hận không thể băm tôi ra ngàn mảnh.
Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên hiểu ra, cô gái trong lòng tôi vốn dĩ chính là Tiểu Lâm, cô ấy không phải là vật thay thế, cô ấy vốn dĩ là một phần của Tiểu Lâm.
Đây nhất định là hạnh phúc mà ông trời ban cho tôi, nếu đã như vậy. Tại sao tôi không nắm chặt lấy nó chứ?
Tôi chợt nghĩ, Tiểu Hi đã hóa thành Thiên Đạo, chẳng lẽ đây là sự sắp đặt của cô bé sao?
Trong lòng tôi ấm áp, Tiểu Hi, cảm ơn con.
"Vân, Vân tiên sinh." Bạch Lâm thấy tôi cau mày không nói gì, trong lòng chua xót, vành mắt đỏ hoe, "Em biết, em không xứng với anh, nhưng nếu bây giờ em không nói, em sợ em sẽ mãi mãi không có cơ hội nói nữa."
Bạch Lâm dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Vân tiên sinh, có phải sau khi trở về lần này, em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa?"
Bạch Lâm hoàn toàn sững sờ, một lúc lâu sau mới ngây ngốc hỏi: "Anh, anh đồng ý cái gì?"
"Tôi chấp nhận tình yêu của em, đồng ý để em làm người phụ nữ của tôi." Tôi nói.
Bạch Lâm mất một lúc lâu mới phản ứng lại, run rẩy hỏi: "Thật, thật sao?"
Tôi không trả lời, trực tiếp cúi đầu xuống, hôn lên môi cô ấy, cô ấy như chim sợ cành cong né tránh, mặt đỏ như cà chua, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, vành tai đỏ ửng, cúi đầu không nói.
Nhưng tôi biết, trong lòng cô ấy rất vui.
"Sao vậy, tôi đồng ý rồi, em lại không muốn nữa?" Tôi cố tình trêu chọc cô ấy, cô ấy gần như muốn vùi mặt vào ngực, tôi không nhịn được cười, sau khi ở bên cô gái này. Cũng giống như khi ở bên Tiểu Lâm, cô ấy luôn có thể lay động trái tim tôi, khiến tôi buồn khiến tôi cười, khiến tôi phiền não, nhưng tôi lại cam tâm tình nguyện.
Tôi đưa cô ấy trở về Hoa Hạ, hiện tại cô ấy sống trong một căn phòng thuê nhỏ ở thành phố Kim Lăng. Đó là một tầng hầm, bên trong chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn gỗ loang lổ và một chiếc tủ quần áo đơn giản làm bằng vải.
Có thể nói là trống trơn.
Cô ấy có chút xấu hổ, nói: "Xin lỗi, trong nhà không có gì cả, chúng ta ra ngoài ăn đi, em mời."
Tôi mỉm cười: "Vẫn là tôi mời đi, em muốn ăn gì?"
Khóe miệng cô ấy tràn ngập nụ cười hạnh phúc, vắt óc suy nghĩ xem nên ăn gì, đột nhiên cửa mở ra, một người phụ nữ và một cậu trai trẻ khoảng mười bảy, mười tám tuổi cùng nhau bước vào.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Bạch Lâm, đầu tiên là sững sờ, sau đó tức giận đầy mặt, bước nhanh tới giơ tay định tát Bạch Lâm, miệng còn hét lớn: "Con nhỏ chết tiệt này, sao mày lại ở đây? Không phải tao bảo mày đi làm phục vụ trên du thuyền sao? Đây là tao phải cầu xin ông bà mới xin được cho mày, vậy mà mày lại không đi, mày có phải cố tình muốn chọc tức tao đến chết không hả?"
"Bốp." Cái tát không thể chạm vào mặt Bạch Lâm, tay bà ta bị tôi nắm chặt, bà ta ngẩng đầu nhìn tôi, hét lên: "Cậu là ai? Tôi dạy dỗ con gái, liên quan gì đến cậu, buông tay ra! Buông tay ra!"
Tôi buông tay. Bà ta liền lùi lại mấy bước, ngã ngồi xuống đất, đau đến nhăn nhó.
Bạch Lâm theo bản năng muốn đỡ bà ta dậy, bị tôi kéo lại, lạnh lùng nói: "Đừng quên, bây giờ em là người phụ nữ của tôi."
Cô ấy cắn răng, không tiến lên nữa.
Người phụ nữ trung niên lập tức lăn lộn trên đất, chửi rủa: "Bạch Lâm, con nhỏ vô ơn chết tiệt, tai đã vất vả nuôi mày lớn như vậy, vậy mà mày lại giúp người ngoài đánh tao, đồ đáng chém ngàn đao, vô lương tâm, sớm muộn gì cũng không được chết tử tế."
Bà ta vừa khóc lóc vừa làm ầm ĩ, cậu thiếu niên kia lập tức nổi giận, xông lên đấm tôi: "Mày dám đánh mẹ tao, tao sẽ đánh chết mày, thằng khốn."
Bạch Lâm lo lắng, la lên: "Bạch Lỗi, dừng tay lại!"
Người phụ nữ trung niên đau lòng đến biến sắc, gầm lên: "Bạch Lâm con tiện nhân, mày giúp thằng khốn này đánh em trai mình, tao không có đứa con gái này!"
Bạch Lâm từ nhỏ đã bị họ bắt nạt, có chút sợ hãi run rẩy, tôi ôm cô ấy vào lòng, lạnh giọng nói: "Nếu bà thật sự không nhận A Lâm, đó là phúc của cô ấy, chỉ sợ bà không nỡ, dù sao cả nhà các người còn đang chờ hút máu cô ấy."
Người phụ nữ trung niên tức giận quát: "Liên quan gì đến mày. Con nhỏ chết tiệt, thẳng khốn này xúi giục mày, mày liền tin sao? Đầu óc mày bị úng nước à?"
Bạch Lâm vừa định mở miệng, tôi lại lên tiếng: "Bà chắc đã nghe nói về vụ việc của tàu Phi Ngư rồi chứ? Lần này tàu Phi Ngư gặp nạn, công ty phải bồi thường cho mỗi nhân viên một khoản tiền lớn, không dưới bốn mươi vạn, bà vốn tưởng mình có thể nhận được bốn mươi vạn này, không ngờ con gái không chết nên bà mới tức giận, không nhịn được muốn đánh cô ấy, có phải không?"
Người phụ nữ trung niên bị nói trúng tim đen, ánh mắt có chút lảng tránh, nhưng vẫn không thừa nhận: "Hừ! Tao tất nhiên quan tâm đến con gái tao. Ai thèm bốn mươi vạn đó? Con nhỏ chết tiệt, mày tin lời nó sao?"
Bạch Lâm là người hiểu rõ mẹ mình nhất, vừa nhìn thấy vẻ mặt của mẹ, cô ấy liền biết tôi nói đúng.
Sắc mặt Bạch Lâm rất khó coi, trong mắt tràn đầy đau khổ và buồn bã.
Trước đây họ ngược đãi cô ấy, cô ấy có thể chịu đựng. Dù sao cũng là người thân của mình, nhưng bây giờ cô ấy mới biết, những người thân này căn bản không quan tâm đến sống chết của mình, trong mắt họ, chỉ có em trai mới là người nối dõi tông đường, còn cô ấy chỉ là một công cụ kiếm tiền mà thôi.
Họ, chưa bao giờ coi cô ấy là con người.
Cô ấy hoàn toàn thất vọng.
"A Lâm, em nói đi?" Tôi nhìn cô ấy, có đôi khi, chỉ có chính mình mới có thể cứu mình.
Bạch Lâm cắn răng nói: "Mẹ, đủ rồi, mẹ đi đi, bây giờ con không muốn nhìn thấy mẹ."
Người phụ nữ trung niên nhìn Bạch Lâm với vẻ không thể tin được, hơn hai mươi năm qua, cô ấy chưa bao giờ nói chuyện với bà ta bằng giọng điệu như vậy.
"Bạch Lâm!" Người phụ nữ trung niên đột nhiên nhảy dựng lên, "Mày đã cứng cánh rồi, có một tên đàn ông hoang dã làm chỗ dựa, liền muốn bỏ rơi cha mẹ và em trai mình sao? Lương tâm của mày bị chó ăn rồi à?"
Nước mắt lập tức trào ra từ đôi mắt Bạch Lâm, cô ấy hét lớn: "Mẹ nói lương tâm con bị chó ăn rồi à? Con từ năm mười tám tuổi đã đi làm thêm, tiền kiếm được ngoài tiền thuê nhà và ăn uống, đều đưa hết cho các người, những năm qua con thậm chí còn không mua nổi một bộ quần áo tử tế. Mẹ nhìn em trai con xem, toàn đồ hiệu, một bộ quần áo của nó bằng cả tủ quần áo của con, nó ăn uống, học hành, cái nào không phải là con làm ba công việc một ngày để kiếm tiền? Mẹ chơi mạt chược với người ta, một đêm thua mấy nghìn tệ, món nợ cờ bạc nào không phải là con đi trả? Mẹ còn dám nói con vô lương tâm? Nếu con vô lương tâm, con đã bỏ đi từ lâu rồi, còn để các người bắt nạt sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]