Chương trước
Chương sau
Tôi ôm eo cô ấy, thân hình cùng nhau bay lên, ẩn mình trên ngọn dừa. Không lâu sau, chiếc thuyền nhỏ dừng lại bên bờ, từ trên thuyền nhảy xuống mấy người nước ngoài cao lớn, những người này đều được trang bị vũ trang đầy đủ, trên tay còn cầm súng, nhìn thế nào cũng không phải người tốt.

Bạch Lâm lớn lên ở Hoa Hạ hòa bình và ổn định, làm sao từng thấy cảnh tượng như vậy, sợ đến mức run rẩy toàn thân: "Vân tiên sinh , họ... họ là...?"

Tôi khẽ híp mắt, nói: "Hòn đảo này, có lẽ không phải là hoang đảo, ở phía bên kia khu rừng có một biệt thự."

Bạch Lâm nuốt nước bọt, nói: "Vậy... những người này là bọn buôn ma túy?"

Tôi nói: "Trước tiên xem tình hình đã."

Từ trên thuyền đó, lại nhảy xuống một người đàn ông mặc áo choàng đen. Chiếc mũ trùm lớn che khuất khuôn mặt của hắn, nhưng tôi có thể cảm nhận được sức mạnh tuôn trào trong cơ thể hắn.

Mạnh mẽ và tà ác.

Xem ra, không chỉ đơn giản là bọn buôn ma túy.

Nhóm lính đánh thuê được trang bị vũ trang đầy đủ hộ tống người đàn ông mặc áo choàng đen đi qua khu rừng, vào biệt thự đó.

"Đừng xen vào chuyện của người khác." Tôi nói với Bạch Lâm, "Chúng ta tìm một nơi ẩn náu, sáng mai sẽ rời đi."

Bạch Lâm gật đầu. Tôi đưa cô ấy tìm một hang động sạch sẽ và kín đáo. Sau đó, lại có thêm mấy chiếc thuyền nhỏ cập bến, lại có thêm năm người đàn ông mặc áo choàng đen.

Lông mày tôi nhíu lại, xem ra, những người này đang làm gì đó mờ ám trong biệt thự.

Nhưng điều đó không liên quan gì đến tôi.

Tôi nhìn Bạch Lâm đang trải những chiếc lá khô xuống mặt đất, trong lòng lặng lẽ nói: "Chỉ một ngày thôi, hãy để tôi ở bên cô ấy thêm một ngày nữa, ngày mai sẽ đưa cô ấy trở về Hoa Hạ. Rồi, sẽ không bao giờ gặp lại nữa."

Nhưng, mọi chuyện không đơn giản như tôi tưởng.

Màn đêm buông xuống, không biết ở phía bên kia đang làm gì mà dòng năng lượng đen tối và tà ác cứ mãi cuộn trào không ngừng. Tôi đã thiết lập một lớp cấm chế ở cửa động, không ai có thể vào được.

Ban đêm trên hòn đảo lạnh lẽo một cách kỳ lạ, Bạch Lâm đốt lửa, ôm lấy đôi chân của mình, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào đống lửa.

Ngọn lửa nhảy nhót liên hồi, chiếu rọi lên khuôn mặt của cô ấy. Trên gương mặt xinh đẹp giống hệt Tiểu Lâm, hiện lên một vẻ đẹp mà tôi chưa từng thấy.

Trong mắt cô ấy tràn ngập nỗi buồn, sự u sầu ấy càng khiến cô thêm quyến rũ, mê hoặc lòng người.

Tôi giật mình kinh ngạc, quay đầu không dám nhìn cô ấy nữa. Người phụ nữ này quá nguy hiểm, cô ấy đã nhiều lần khuấy động cảm xúc của tôi.

"Vân tiên sinh." Cô ấy khẽ nói, "Anh có tin rằng trên đời này có một người khác giống anh không?"

Lòng tôi khẽ dao động, hỏi: "Sao cô lại hỏi vậy?"

"Đôi khi, tôi luôn có cảm giác rằng trên đời này có một người khác giống tôi. Tôi có thể cảm nhận được một số cảm xúc không thuộc về mình. Có lúc, rõ ràng tôi rất vui, nhưng đột nhiên lại buồn đến nỗi ngực đau nhói. Có lúc, tôi rất buồn, nhưng lại bất ngờ vui vẻ không lý do."

Tôi nhíu mày, nhìn cô ấy thật sâu, trong lòng dường như đã nghĩ đến điều gì đó.

Cô ấy vẫn tiếp tục tâm sự: "tôi luôn nghĩ, nếu trên đời có một người giống tôi, cô ấy sẽ sống cuộc sống như thế nào? Chắc chắn cô ấy sống sôi động và phong phú hơn tôi nhiều. Cảm xúc của cô ấy cũng phong phú hơn tôi rất nhiều. Thậm chí có những lúc, tôi có thể cảm nhận được chút niềm vui của tình yêu."

Tôi hít một hơi thật sâu, gọi: "Bạch Lâm, lại đây."

Bạch Lâm ngạc nhiên nhìn tôi, rất lâu sau, trên khuôn mặt mới hiện lên một tia ửng đỏ, e thẹn cúi đầu: "Vân tiên sinh, tôi...?"

"Mau lại đây." Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng nói thêm phần nghiêm nghị.

Cơ thể cô ấy khẽ run lên, đôi môi run run, dường như hạ quyết tâm di chuyển về phía tôi.

Thấy cô ấy chậm chạp, tôi không nhịn được mà vươn tay, nắm lấy cánh tay cô ấy kéo ào lòng mình.

Cô ấy khẽ kêu một tiếng, cơ thể hơi cứng đờ, nắm chặt lấy cổ áo tôi, run rẩy nói: "Vân tiên sinh, tôi... tôi hơi sợ."

"Đừng sợ." Tôi cũng không hiểu vì sao, giọng nói lại dịu dàng hơn. Cô ấy hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, như sẵn sàng phó mặc bản thân.

Tôi khẽ cười, nhẹ nhàng ấn lên trán cô ấy, đưa thần thức của mình tiến vào trong biển ý thức của cô.

Tim tôi một lần nữa giật thót, cô gái này, linh hồn của cô ấy thật sự không hoàn chỉnh.

Và sức mạnh linh hồn đó rõ ràng giống hệt Tiểu Lâm. Tôi đã nghĩ đến một khả năng: năm xưa, khi Tiểu Lâm đầu thai chuyển kiếp, cô ấy đã chia một phần linh hồn của mình và đầu thai thành một cô gái khác. Đây là một biện pháp bảo vệ mạng sống, nếu thể xác của linh hồn chính bị giết, linh hồn của cô ấy có thể bám vào thể xác này mà tái sinh. Edit: FB Frenalis

Nói cách khác, cô gái này thực ra cũng chính là Tiểu Lâm. Nếu dùng cách giải thích trong trò chơi trực tuyến, cô ấy chính là tài khoản phụ của Tiểu Lâm.

Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua chát vừa khó chịu, tâm trạng rối bời, đầu óc lộn xộn.

Bạch Lâm thấy tôi không hành động gì, liền mở mắt ra, khó hiểu nhìn tôi. Tôi đẩy cô ấy ra: "Tôi mệt rồi. Ngủ đi."

Bạch Lâm sững sờ một lúc, rồi đứng dậy, ngồi sang một bên, ôm lấy đầu gối vùi mặt vào mà khóc nức nở.

Tiếng khóc của cô ấy khiến tôi càng thêm bực bội. Ngoài Tiểu Lâm, những người phụ nữ khác thật phiền phức.

Nhưng, cô ấy cũng chính là Tiểu Lâm...

Tôi thở dài, đóng kín đôi tai mình, không còn nghe thấy tiếng khóc của cô ấy nữa, xoay người sang một bên ngủ.

Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi bỗng cảm nhận được điều gì đó. Giật mình tỉnh dậy, đống lửa dưới đất vừa tắt chưa lâu, những sợi khói xanh mỏng vẫn còn bốc lên, nhưng Bạch Lâm bên cạnh đã biến mất.

Sắc mặt tôi trầm xuống, cấm chế ở cửa động không có dấu hiệu bị phá vỡ, cô ấy tự mình ra ngoài.

Người phụ nữ ngu ngốc này còn thua kém Tiểu Lâm đến ngàn lần!

Tôi tức giận không kìm được, vội vã bước ra ngoài. May mắn là trước đó tôi đã để lại một dấu vết trên người cô ấy, dù cô ấy có chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng có thể tìm thấy.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một tia chớp sáng lòa trên bầu trời, mưa như trút nước đổ xuống, tựa như trời đang rơi, toàn bộ thế giới bị bao phủ trong màn mưa mịt mù.

Tiếng sấm vang lên từng hồi, tôi chậm rã bay lên không trung, xung quanh tôi hiện ra một tầng ánh sáng mờ nhạt. Tất cả những giọt mưa đều bị ngăn lại bên ngoài, không một sợi tóc nào của tôi bị ướt.

Trong căn biệt thự nằm sâu trong rừng, sức mạnh tà ác càng thêm nồng đậm, tôi thậm chí có thể nhìn thấy một đám quỷ khí đen kịt cuồn cuộn bốc ra, che kín bầu trời.

Bạch Lâm, cô ấy đang ở trong ngôi nhà đó.

Tôi nheo mắt lại. Dám bắt người ngay dưới mí mắt tôi, đã lâu rồi tôi chưa gặp kẻ nào to gan như vậy.

Tôi bay đến trên không biệt thự, thả thần thức xuống bao phủ toàn bộ tòa nhà. Trong một căn phòng ở tầng ba của biệt thự, trên sàn nhà là một ma pháp trận hình ngôi sao sáu cánh tượng trưng cho sự tôn thờ ma quỷ. Ở mỗi góc của ngôi sao đều có một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng đó.

Ở trung tâm ma pháp trận, có một cây thánh giá lộn ngược, trên đó trói chặt một thiếu nữ thân hình gợi cảm, chính là Bạch Lâm.

Cô ấy đầy nước mắt, đang cố gắng giãy giụa, trong khi những người đàn ông mặc áo choàng đen kia đang đọc thần chú cổ xưa, nghe có vẻ là tiếng Latinh.

Cùng với tiếng thần chú của họ, ma pháp trận dưới đất sáng lên một lớp ánh sáng vàng nhạt, trên cơ thể Bạch Lâm đột nhiên xuất hiện một vết thương rỉ máu, như thể có một người vô hình cầm con dao không thể nhìn thấy được, rạch lên cái bụng trắng muốt của cô ấy.

Vết thương không sâu nhưng trông rất đáng sợ. Miệng cô ấy bị nhét giẻ, đau đớn đến toát mồ hôi, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt.

Vết thương vẫn tiếp tục kéo dài, dường như đang khắc một ngôi sao sáu cánh lên bụng cô ấy.

Tôi khẽ nhíu mày nhưng không ngăn cản. Tôi muốn xem họ thực sự muốn làm gì.

Trên bụng Bạch Lâm xuất hiện vết thương hình ngôi sao sáu cánh, máu chảy ra không nhiều, chỉ vài giọt nhỏ xuống, theo làn da trắng ngần chảy xuống, tạo nên một vẻ đẹp ma mị.

"Một ác quỷ vĩ đại, xin ngài hãy tận hưởng cơ thể trong trắng và xinh đẹp này, cùng với linh hồn cao quý và mạnh mẽ." Một trong những người đàn ông mặc áo choàng đen hô to bằng tiếng Latinh. Ở trung tâm của ngôi sao sáu cánh, một làn khói đen đặc trào ra, lan tỏa trong không trung bao phủ lấy Bạch Lâm.

Sức mạnh tà ác thật mạnh mẽ, đây chính là ác quỷ của phương Tây sao?

Đáng tiếc, dù nó có mạnh mẽ đến đâu, trước mặt tôi, chẳng khác gì một đứa trẻ.

Bạch Lâm càng thêm sợ hãi, cô ấy run rẩy toàn thân, gần như sắp ngất xỉu. Đám khói đen quấn chặt lấy cơ thể cô, giống như một cái đuôi rắn chui vào trong quần cô ấy.

Sắc mặt tôi trở nên khó coi, như thể bảo vật quý giá nhất của mình đang bị kẻ khác thèm thuồng. Tôi vung tay, dẫn sét từ trên trời xuống đánh thẳng vào căn phòng đó.

Tia sét giáng thẳng vào trung tâm ngôi sao sáu cánh, đám khói đen quấn lấy Bạch Lâm giận dữ gầm lên, cuộn trào, còn sáu người đàn ông mặc áo choàng đen thì thét lên thảm thiết, bị điện giật khiến cơ thể co giật.

Tuy nhiên, với sức mạnh bóng tối sẵn có, đòn đánh này chưa đủ gây tổn thương nghiêm trọng cho họ.

Đám khói đen cuộn trào trong không trung, trông rất tức giận. Tên cầm đầu trong nhóm đàn ông áo choàng đen hét lớn: "Kẻ nào dám cản trở ác quỷ vĩ đại Ryan trở lại nhân gian?"

Tôi từ trên trời đáp xuống, lơ lửng giữa không trung trong căn phòng, lạnh lùng nói: "Ác quỷ gì chứ, chẳng qua chỉ là một sinh vật bẩn thỉu sống trong bóng tối mà thôi."

Đám khói đen phát ra tiếng gầm rú như thú dữ, cả căn nhà rung chuyển. Tên đàn ông áo choàng đen giận dữ nói: "Tên khỉ da vàng, ngươi dám sỉ nhục ác quỷ vĩ đại Ryan, ngươi đáng chết, sau khi chết ngươi sẽ xuống địa ngục, bị lửa địa ngục thiêu đốt."

"Đây là câu chuyện cười hay nhất mà ta từng nghe." Tôi khẽ nhếch miệng, "Chỉ dựa vào các ngươi? Chỉ dựa vào con quái vật ngu ngốc này, thậm chí không có cả thân xác?"

Những tín đồ tà ác này bị kích động, mắng chửi tôi thậm tệ. Tên cầm đầu cao giọng nói: "Ác quỷ vĩ đại Ryan, tên khỉ da vàng ngu xuẩn này dám xúc phạm quyền uy của ngài, xin ngài ban cho ta sức mạnh, để ta trừ khử kẻ báng bổ này."

Đám khói đen bao phủ lấy hắn, cơ thể hắn ngay lập tức biến đổi, đau đớn khom người xuống, các cơ bắp trên lưng nhô cao, sôi sục không ngừng. Trong chốc lát, thân hình của hắn phình to lên gấp hai ba lần, quần áo trên người đều bị xé rách, trông giống như một người khổng lồ cao năm mét.

Khói đen ngưng tụ trong tay hắn, biến thành một chiếc rìu khổng lồ. Hắn cầm chiếc rìu chém thẳng về phía tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.