Edit: Frenalis
Khóc một hồi, cô bé mệt quá ngồi trên đất nấc lên từng tiếng, len lén nhìn người đàn ông trên giường.
Thấy hắn không để ý đến mình, cô bé tự chơi một mình, nhảy nhót trong phòng ngủ, lúc thì đập vỡ một chiếc bình hoa, lúc lại kéo một tấm rèm cửa.
Hồng Đế không thể chịu đựng được nữa, cảm thấy cục bột nhỏ này còn phiền phức hơn cả quỷ vật đáng sợ nhất dưới Địa Ngục, đang định nổi giận, quay người lại thấy cô bé nằm nhoài bên mép giường, mở to đôi mắt đẹp nhìn hắn: "Chú ở một mình sao? Nhà này to quá. Lại không có ai, chú chơi với ai? Chú Mạc Phi Phàm nói, chơi một mình sẽ cô đơn."
Cô bé nghiêm túc hỏi: "Chú cũng cô đơn sao?"
Thực ra cô bé không hiểu cô đơn là gì. Chỉ là nghe Mạc Phi Phàm suốt ngày nói bên tai, mới nhớ được từ này.
Cô đơn?
Lần đầu tiên nghe thấy từ này, Hồng Đế có chút ngẩn ngơ.
Cô đơn sao?
Hắn bị Thiên Đạo của thế giới này đè nén ở tầng thứ mười tám Địa Ngục hàng nghìn hàng vạn năm, xung quanh đều là quỷ vật ngủ say, chỉ có hắn vẫn luôn tỉnh táo nhưng không thể rời đi.
Bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, từ biển máu ngước nhìn bầu trời cũng đỏ như máu, đôi khi, hắn thật sự hy vọng có người xuất hiện nói chuyện với hắn, dù là mắng hắn cũng được.
Nhưng không có ai đến, chưa từng có.
Tiểu Hi dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3699109/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.