Edit: Frenalis
Người đàn ông nghiến chặt răng.
Tôi cười: "Cậu thiếu niên này tôi sẽ mang về, nếu anh muốn cậu ấy bình an quay về bên cạnh mình thì ngoan ngoãn trả Dao Dao lại cho tôi, nếu không, tôi chỉ có thể cắt cậu ấy thành từng mảnh rồi gửi trả lại cho anh thôi."
Đây là những lời anh ta từng nói với tôi, bây giờ tôi trả lại y nguyên cho anh ta.
"Cô dám!" Người đàn ông giận dữ, nắm chặt nắm đấm.
Lúc này, những tên lính đánh thuê dưới quyền anh ta nghe thấy động tĩnh, liền đồng loạt lao vào. Người đàn ông giận dữ hét lên: "Tất cả ra ngoài, không được vào đây!"
Những tên lính đánh thuê dừng bước, tất cả đều đứng ngoài cửa, nhưng súng năng lượng trong tay họ đều nhắm thẳng vào tôi.
Thế nhưng, ngay lúc đó, một chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra. Tiểu Thành vốn đang hôn mê bỗng nhiên rên lên một tiếng, từ từ mở mắt.
Cậu ta trông rất mệt mỏi và mơ hồ, sau vài giây ánh mắt mới có thần thái: "Anh?"
"Tiểu Thành!" Người đàn ông tràn ngập vui mừng, "Em... em tỉnh rồi! Bây giờ em cảm thấy thế nào?"
Cậu ấy vô thức tiến lại gần tôi hơn: "Anh, em thấy nóng lắm, nhưng người chị ấy rất mát, rất dễ chịu."
Mặt tôi lập tức tối sầm lại.
Người đàn ông vui mừng: "Có hiệu quả, thực sự có hiệu quả. Tiểu Thành, em được cứu rồi, cô Khương đây có thể cứu em."
Sắc mặt tôi trở nên rất khó coi, ban đầu tôi định mang Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3699097/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.