Edit: Frenalis
Tôi mỉm cười: "Khi con lớn lên, con cũng sẽ đẹp như vậy."
Ngay lúc đó, người điều khiển lên tiếng thông báo: "Thuyền trưởng, có một hòn đảo phía trước."
Phương Sĩ Hồng cau mày: "Vùng biển này có đảo?"
Người điều khiển: "Theo bản đồ hiện lên, trong vòng 700 hải lý không có đảo, điều này..."
Đôi mắt Tiểu Hi đột nhiên sáng lên: "Mẹ ơi, đến rồi, đến rồi, chính là chỗ đó."
Tôi vội vàng nói: "Thuyền trưởng Phương, hãy đến hòn đảo đó."
Phương Sĩ Hồng cười khổ. Tầng dưới của tàu Định Mệnh đã bắt đầu ngập nước, chẳng mấy chốc sẽ bị những con cá quỷ khốn kiếp kia đánh chìm, dù hòn đảo đó là Địa Ngục thì cũng chỉ có thể cập bến.
"Toàn tốc độ tiến lên." Phương Sĩ Hồng nói.
Tàu Định Mệnh giống như một mũi tên rời khỏi dây cung, lướt nhanh trên mặt biển, những người điều khiển căng thẳng đến toát mồ hôi hột, nếu Chu Nguyên Hạo và những người khác không thể trụ được, tàu Định Mệnh chìm thì không ai sống sót, chỉ có thể trở thành thức ăn trong miệng cá quỷ.
Gần rồi, càng ngày càng gần.
"Thuyền trưởng, không ổn rồi, phòng máy gặp sự cố, tàu không thể đi tiếp." Người điều khiển hoảng sợ hét lớn.
Phương Sĩ Hồng mặt mày tái mét, tất cả mọi người trong phòng chỉ huy đều tái nhợt, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Tôi cau mày, đặt Tiểu Hi xuống: "Tiểu Hi ngoan, ôm chặt chân mẹ."
Tiểu Hi gật đầu, liền ôm chặt chân tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3688330/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.