Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: "Tôn cục trưởng, mấy người này gia thế cao như vậy, một khi có chuyện gì xảy ra, e rằng sẽ không dễ dàng giải quyết."
"Chu tiên sinh, xin đừng coi thường người khác." Nghiêm Tông Thành nghiêm mặt nói, "Tu vi của chúng tôi dù sao cũng đã đạt tới ngũ phẩm, chẳng lẽ còn kéo chân hai người hay sao?"
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo càng khó coi hơn, trong lòng tôi cũng có chút tức giận, đã nói rõ là phải nghe theo chúng tôi, vậy mà Tôn Chấn lại đưa đến mấy tên thiếu gia không nghe lời này. Nếu không phải đã lên máy bay, có lẽ hai chúng tôi đã bỏ đi rồi.
Đặng Giang Phi to cao lực lưỡng, mặt mày dữ tợn, không ngờ lại làm người hòa giải: "Tông Thành, bớt nói vài lời đi."
Tôn Chấn đột nhiên đập mạnh xuống bàn, trên người lan ra một cỗ uy áp cường đại khiến sắc mặt những người đó có chút tái nhợt, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
"Tất cả nghe cho rõ đây." Tôn Chấn hai mắt như đao, giọng nói sắc bén. "Lần này mang các người theo không phải vì thực lực của các người, mà là vì gia thế của các người. Trên biển cả vô cùng nguy hiểm, một khi không chú ý sẽ bỏ mạng ngoài biển. Sự yên bình mà chúng ta có được bây giờ đều là nhờ công lao của Chu tiên sinh và cô Khương. Nghe lời họ, các người mới có thể sống lâu hơn một chút."
Anh ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Tôi nói lời xấu trước, khi cấp trên ra lệnh cho tôi, tôi đã nói rồi, tôi không đảm bảo tất cả các người đều có thể sống sót trở về, nếu các người vi phạm quân lệnh, thì mọi hậu quả các người tự gánh chịu."
Mấy người đó thấy Tôn Chấn nổi giận mới hơi im lặng, nhưng ánh mắt nhìn chúng tôi đều có chút không thiện chí.
Tôi vô tình nhìn qua, thấy Cổ Dung đang thẹn thùng, dùng ánh mắt si mê nhìn Chu Nguyên Hạo, má hơi ửng hồng.
Trong lòng tôi càng ngày càng bực bội, đây là chuyện gì vậy, cố tình đến gây thêm ngột ngạt cho chúng tôi sao.
Hai tiếng sau, chúng tôi đến cảng quân sự biển Hoa Đông, lần này chúng tôi ngồi trên một con tàu chiến hạm tên là Định Mệnh.
Đây là tàu ngầm chiến hạm, lấy nhiệm vụ chính là chống ngầm và phản hạm, bốn nghìn năm trăm tấn, trang bị chủ yếu là máy định vị mũi nhọn bằng sóng âm thanh chống tàu ngầm cùng vũ khí chống hạm tiên tiến, vừa hay có thể dùng để đối phó với quỷ vật khủng bố dưới đáy biển.
Thuyền trưởng là một người đàn ông trung niên cường tráng, ông ta dẫn các sĩ quan xếp hàng trên boong tàu chào đón, đi thẳng về phía Tôn Chấn, chào hỏi anh ta.
"Thuyền trưởng tàu Định Mệnh Phương Sĩ Hồng, dẫn theo các sĩ quan tàu Định Mệnh, xin tiếp nhận sự kiểm duyệt của thủ trưởng." Ông ta cao giọng nói.
Tôn Chấn xua tay nói: "Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, không cần nhiều nghi lễ như vậy. Khi nào có thể xuất phát?"
Phương Sĩ Hồng lớn tiếng nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát."
Tôn Chấn nghiêng người, nói với Phương Sĩ Hồng: "Vị này là cố vấn Chu, quân hàm thiếu tướng, thuyền trưởng Phương, từ giờ trở đi ông hãy nghe theo sự chỉ huy của cậu ấy."
Phương Sĩ Hồng liếc nhìn Chu Nguyên Hạo, nói: "Vâng, tuân theo sự sắp xếp của thủ trưởng."
Chúng tôi đến phòng chỉ huy, Phương Sĩ Hồng mở bản đồ hàng hải trong máy tính ra: "Theo thông tin tình báo, nơi quái vật xuất hiện nhiều nhất là khu vực này."
Chu Nguyên Hạo nhìn một lúc, quay đầu lại hỏi: "Tiểu Hi, nói cho cha biết, cái hố đen dưới đáy biển đó ở đâu?"
Mọi người thấy vậy không khỏi cau mày, lúc này không tin vào thông tin tình báo mà quân đội trinh sát có được, lại đi hỏi một cô bé, chẳng phải quá ấu trĩ rồi sao?
Tiểu Hi nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, đưa bàn tay nhỏ như múp sen ra chỉ về hướng đông nam: "Cha ơi, ở hướng đó."
Phương Sĩ Hồng càng cau chặt mày hơn: "Cố vấn Chu, theo thông tin tình báo cho thấy, hố đen dưới đáy biển mà cậu nói hẳn là ở phía Đông Bắc."
Chu Nguyên Hạo không để ý đến lời ông ta, ra lệnh: "Đi về phía Đông Nam."
Phương Sĩ Hồng tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Cố vấn Chu, cậu không thể tin lời nói đùa của một cô bé."
Chu Nguyên Hạo trầm giọng nói: "Con gái tôi nói là hướng đông nam, nhất định là hướng đông nam, lập tức tiến về hướng đông nam, đây là quân lệnh."
Phương Sĩ Hồng nhìn về phía Tôn Chấn, Tôn Chấn không nói một lời. Edit: FB Frenalis
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Vâng, tuân lệnh."
Tàu Định Mệnh khởi hành hướng về phía đông nam.
Đi về hướng đông nam gần hai tiếng đồng hồ, mọi thứ đều yên ổn, Phương Sĩ Hồng không ngồi yên được nữa: "Cố vấn Chu, xin cho chúng tôi biết tọa độ cụ thể của điểm đến."
Chu Nguyên Hạo âu yếm xoa đầu Tiểu Hi, đưa cho cô bé một cây kẹo mút, hỏi: "Tiểu Hi, nói cho cha biết, tiếp theo nên đi theo hướng nào?"
Tiểu Hi vừa liếm kẹo mút, vừa đáp lời: "Cứ tiếp tục đi theo hướng đó là được rồi ạ."
Chu Nguyên Hạo nghiêng đầu, nói với Phương Sĩ Hồng: "Nghe thấy chưa? Tiếp tục tiến lên."
Phương Sĩ Hồng lộ ra vẻ mặt tức giận: "Cố vấn Chu, cậu đang làm nhục tôi."
Chu Nguyên Hạo tiến lên hai bước, đi đến trước mặt ông ta, tuy Phương Sĩ Hồng có thân hình vạm vỡ nhưng Chu Nguyên Hạo vẫn cao hơn ông ta một chút.
Chu Nguyên Hạo cúi đầu nhìn ông ta: "Thuyền trưởng Phương, ngoài việc có nhiều cá quái vật xuất hiện ở khu vực mà ông nói, còn có thông tin tình báo nào có giá trị hơn không?"
Phương Sĩ Hồng cau mày: "Không có."
"Nếu vậy, ông còn có gì để nói?" Giọng điệu của Chu Nguyên Hạo trở nên nghiêm khắc.
Phương Sĩ Hồng không nói gì, nhưng vẻ mặt cho thấy ông ta rất không phục.
Lúc này, giọng nói của Trần Hiển vang lên, ngữ khí có chút chanh chua: "Cho dù chỉ có một thông tin tình báo này, ít nhất cũng đáng tin cậy hơn là để một đứa trẻ ba tuổi chỉ đường."
Chu Nguyên Hạo liếc nhìn anh ta: "Trước khi đến đã nói rõ, nếu muốn tôi giúp thì phải nghe theo mệnh lệnh của tôi. Nếu các người cảm thấy mình có thể giải quyết được, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ, chuyện sau này không liên quan gì đến tôi."
Tôn Chấn lập tức nói: "Cố vấn Chu, họ không có ý đó, chúng tôi tất nhiên đều tin tưởng anh."
Nói xong, anh ta nghiêm giọng lại: "Thiên chức của người lính là gì? Là phục tùng quân lệnh, nếu các người còn nghi ngờ mệnh lệnh của cấp trên, tất cả đều sẽ bị xử lý theo quân pháp!"
Tôn Chấn vẫn có chút uy tín trong số những người này, anh ta vừa nói xong, bọn họ đều im lặng, nhưng trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ không đồng tình.
Chu Nguyên Hạo không nói gì nữa, sự thật hơn lời nói, bây giờ nói thêm cũng vô ích.
Tàu chiến hạm lại tiếp tục hành trình trên biển ba tiếng đồng hồ, mặt biển vẫn yên ả, lần này ngay cả Tôn Chấn cũng có chút không ngồi yên được, đang định nói gì đó thì Tiểu Hi vốn đã ngủ thiếp đi trong lòng tôi bỗng nhiên hít hít mũi, mở mắt ra, cao giọng nói: "Cha, con ngửi thấy mùi thơm quá."
Mọi người đều cau mày, làm gì có mùi thơm, đứa nhỏ này ngủ đến mê man rồi sao.
Trong mắt Chu Nguyên Hạo lóe lên một tia sáng, ra lệnh: "Đến rồi. Thuyền trưởng Phương, chuẩn bị ngư lôi."
Phương Sĩ Hồng im lặng không động đậy, Chu Nguyên Hạo nghiêng đầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: "Thuyền trưởng Phương!"
Phương Sĩ Hồng nói: "Radar của chúng tôi không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường."
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo trở nên nguy hiểm: "Phương Sĩ Hồng, ông đang trì hoãn chiến sự!"
Ngay lúc này, màn hình radar xuất hiện dị thường. Nhân viên điều khiển tàu lớn tiếng nói: "Thuyền trưởng Phương, có sinh vật khổng lồ xuất hiện ở độ sâu 30 mét dưới biển!"
"Cái gì?" Sắc mặt Phương Sĩ Hồng đại biến, "Các cậu đang làm gì vậy, nó đã đến dưới chúng ta 30 mét rồi mà các cậu mới phát hiện ra."
Nhân viên điều khiển rất ấm ức: "Thuyền trưởng Phương, trước đó radar vẫn không có phản ứng gì. Trừ khi sinh vật này có thiết bị chống radar..."
"Đây không phải là thứ khoa học có thể giải thích được." Chu Nguyên Hạo trầm giọng nói, "Phương Sĩ Hồng, sự cứng đầu của ông sẽ hại chết cấp dưới của mình."
"Nhanh lên, ngư lôi! Chuẩn bị phóng ngư lôi!" Phương Sĩ Hồng lớn tiếng hét.
"Không kịp nữa rồi thuyền trưởng, tốc độ của sinh vật đó quá nhanh, nó chỉ cách chúng ta mười lăm mét, mười mét, năm mét..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy một con cá quái vật khổng lồ từ dưới mặt nước đột ngột lao tới, tạo ra sóng lớn ngập trời, may mà đây là tàu chiến hạm bốn nghìn năm trăm tấn, nếu là tàu bình thường thì đã bị sóng lớn lật úp rồi.
Phương Sĩ Hồng vội vàng ra lệnh: "Chuẩn bị pháo hạm!"
Pháo hạm trên tàu chiến xoay nòng pháo nhắm vào con cá khổng lồ, một phát bắn ra trúng vào người con cá, ở trên thân nó nổ ra một hố thịt to lớn.
Con cá khổng lồ rơi xuống biển, trên mặt biển nhanh chóng nổi lên một vùng máu lớn.
Trong phòng chỉ huy vang lên một tràng hoan hô, tôi và Chu Nguyên Hạo lại có sắc mặt âm trầm, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Đúng lúc này, người điều khiển lớn tiếng nói: "Thuyền trưởng, phát hiện ba, không, bốn, năm, sáu con ở độ sâu 20 mét dưới nước, thuyền trưởng, lại phát hiện thêm sáu sinh vật khổng lồ."
"Cái gì? Sáu con?" Sắc mặt Phương Sĩ Hồng hoàn toàn thay đổi, vẻ mặt người điều khiển cũng tái nhợt: "Thuyền trưởng, sinh vật khổng lồ thứ sáu này lớn hơn gấp ba lần so với những con khác."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]