Edit: Frenalis
Không biết trôi nổi bao lâu, tôi cảm thấy như bị một cơn sóng lớn hất lên, toàn thân bay lên không trung rồi bị ném lên bờ.
"Khương Lâm!" Tiếng reo hò quen thuộc vang lên, tôi mở mắt ra, phát hiện mình đã trở lại khách sạn, tám ngọn nến trong trận pháp vừa lúc cháy hết.
Tống Tống canh giữ bên ngoài, vui mừng nói: "Hai người đã trở lại, thật tốt quá."
Tôi và Chu Nguyên Hạo nhìn nhau, sau đó ôm chặt lấy nhau.
"Tiểu Hi đâu?" Chu Nguyên Hạo hỏi, "Hơn ba năm không gặp con bé, thật sự rất nhớ nó."
Tôi hơi do dự. Nếu tôi nói với anh rằng tôi đã để Vân Kỳ bảo vệ Tiểu Hi, liệu anh có tức giận không?
Tống Tống lo lắng nói: "Tiểu Lâm, có chuyện rồi!"
Tôi giật mình nhìn xung quanh, hỏi: "Mạc Phi Phàm đâu?"
Tống Tống lo lắng đến mức đầu đầy mồ hôi: "Không biết là ai đã tiết lộ tin tức, bọn họ biết cô đã rời đi liền đến cướp Tiểu Hi, hiện tại Vân Kỳ và Mạc Phi Phàm đã đưa Tiểu Hi đi trốn rồi."
"Cái gì?" Tôi kinh ngạc, "Cái 'bọn họ' mà cô nói là ai?"
Tống Tống vừa tức vừa giận nói: "Còn có thể là ai, đương nhiên là Lý Như Quân, trung tướng Lý đó. Ông ta lại điều cả một đội quân đến bắt người, còn có cả Ngô Hiểu Dục cũng là đồng phạm. Vân Kỳ vốn định giết sạch bọn họ, nhưng như vậy là đối đầu với quân đội quốc gia, hậu quả khó lường, hai người họ liền đưa Tiểu Hi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3688321/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.