Edit: Frenalis
Ánh mắt Ngô Hiểu Dục lướt qua mấy người chúng tôi, dùng giọng điệu như ban ơn nói: "Sau khi trở về, tôi sẽ báo cáo với cấp trên xin thưởng cho các người. Phần thưởng lần này rất có thể là một đan dược hoặc pháp khí."
Nói đến đây, cô ta có chút đắc ý, muốn nhìn thấy sự kinh hỉ trong mắt chúng tôi. Nhưng nhìn một vòng lại chỉ thấy sự bình thản, thậm chí trên mặt Mạc Phi Phàm còn có vài phần chế giễu.
Cô ta hơi nhíu mày, dường như không hiểu, đan dược và pháp khí thời hiện đại đều là bảo vật khiến người ta thèm muốn, vì một viên thuốc chữa thương, giết người cướp của cũng có thể, mà chúng tôi lại không quan tâm chút nào.
Cô ta làm sao biết, những người có mặt ở đây, ai trong tay mà chẳng có vài chục viên thuốc.
Tiểu Hi đang ăn kẹo mút trong lòng Mạc Phi Phàm, chiếc lưỡi nhỏ màu hồng liếm láp trên viên kẹo đầy màu sắc, đột nhiên động tác dừng lại. Cô bé ngẩng đầu lên, hai mắt bắn ra một tia sáng vàng đánh vào mặt đất cách đó vài trăm mét.
Tiếp theo, sa mạc bắt đầu rung chuyển, Uông Lạc kinh ngạc hô lên: "Là động đất sao?"
Ngay tại nơi ánh sáng vàng trong mắt Tiểu Hi chiếu vào, cát bắt đầu chảy ra ngoài, có một vật màu đen từ từ bay lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời.
Là cột trụ không gian!
Cột trụ không gian càng bay càng cao, mãi đến khi cao hơn ba mươi mét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3682591/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.