Edit: Frenalis
"Không muốn." Tiểu Hi bĩu môi, "Mẹ ơi, mẹ cho con đi mà, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon." Nói rồi, con bé cầm lấy bức ảnh, nhìn những bóng đen bay lượn trong đó, nuốt nước miếng một cách rõ ràng.
Tôi nhẹ nhàng ôm con bé vào lòng, nếu không đưa con bé đi, tôi có thể giao phó con bé cho ai đây? Vân Kỳ sao? Nếu Chu Nguyên Hạo biết được, anh sẽ lật bàn ngay tại chỗ mất. Hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Ngoài Vân Kỳ ra, không còn ai khác có thể bảo vệ Tiểu Hi.
Hơn nữa, tôi đã từng thề sẽ không bao giờ rời xa con bé nữa.
Tôi nâng mặt Tiểu Hi lên, nói: "Được, mẹ sẽ đưa con đi, chúng ta cùng đi tìm bố."
Tiểu Hi vui vẻ gật đầu: "Mẹ thật tốt, con yêu mẹ nhất." Nói xong, con bé nhào tới hôn mạnh lên má tôi một cái, rồi giơ tay nhỏ lên reo hò, "Có thể ăn một bữa no nê rồi."
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, con thích mẹ hay là thích đồ ăn vậy.
"Nếu vậy, anh cũng đi cùng." Vân Kỳ nói.
Tôi nói: "Vân Kỳ, thật ra anh không cần đi, chuyện này không liên quan gì đến anh."
"Anh muốn bảo vệ Tiểu Hi." Vân Kỳ âu yếm xoa đầu con bé. "Anh sẽ không cho phép bất cứ ai làm hại con bé." Anh ngẩng đầu nhìn tôi thật sâu, "Còn cả em nữa."
Tôi lại bắt đầu không thoải mái, lập tức chuyển chủ đề: "Ăn cơm trước đã."
Ăn cơm xong, Tiểu Hi lén hỏi tôi: "Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3682583/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.