Edit: Frenalis
Những người này bắt đầu dò hỏi rốt cuộc tôi đã xảy ra chuyện gì, chưa bao giờ nghe nói tu sĩ có tu vi ngũ phẩm lại bị bệnh.
Dò hỏi tới dò hỏi lui, cuối cùng cũng dò hỏi ra được chuyện của Hạ thiếu, những người này thực sự tức giận, đắc tội ai không đắc, lại đi đắc tội một người không thể đắc tội là tôi.
Mãi đến một tuần sau, ông ngoại của Hạ thiếu không chịu nổi áp lực từ các phía quá lớn, dù sao cháu ngoại của ông ta cũng chỉ bị thương ở chân, người còn chưa chết.
******
Hạ thiếu vẫn còn nằm trên giường, thạch cao trên chân vẫn chưa được tháo, hắn bất mãn nói: "Mẹ, sao người vẫn chưa đưa đến cho con? Còn nữa, con muốn cái cô xinh đẹp đó, không muốn bà cô nam tính."
Bà Hạ an ủi: "Bảo bối, ngoan, chắc sắp rồi, mẹ sẽ gọi điện cho ông ngoại con ngay."
Bà ta lập tức gọi điện thoại riêng cho cha mình, nhưng không ai nghe máy, gọi mấy lần đều như vậy.
Bà ta lập tức cười làm lành với con trai: "Ông ngoại con rất bận, mẹ sẽ gọi lại sau."
Đột nhiên cửa phòng ngủ bật mở, Hạ Hưng Phương xông vào, lạnh mặt nói: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta về quê cũ ở Vân Nam."
Bà Hạ lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào mũi ông Hạ mà mắng: "Hạ Hưng Phương, ông điên rồi à? Tại sao chúng ta phải về cái nơi khỉ ho cò gáy Vân Nam đó! Muốn tôi sống ở nông thôn, không có cửa đâu, năm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3682577/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.