Edit: Frenalis
Có phải tôi đã quên mất điều gì đó quan trọng nhất rồi không?
"Lâm Lâm?" Chu Nguyên Hạo đến đỡ tôi, truyền linh khí vào huyệt đạo giúp tôi bình tĩnh lại, anh nhíu mày hỏi: "Hắc quang thạch là chuyện gì vậy?"
"Muốn cứu hai giới chỉ có thể dựa vào thứ trong hắc quang thạch." Lão hòa thượng nói.
Tôi lo lắng hỏi: "Trụ trì, xin người nói cho tôi biết, thứ trong hắc quang thạch rốt cuộc là gì?"
Lão hòa thượng từng câu từng chữ mà nói: "Thiên cơ bất khả lộ."
Tôi thật sự không nhịn được muốn chửi thề, đã là thiên cơ bất khả lộ, vậy ông nói nhiều như vậy để làm gì?
Đã ông không chịu nói, hỏi thêm cũng không có ý nghĩa gì, Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng nắm tay tôi, hỏi: "Đại sư, người biết ổ quỷ chứ? Có thể cho chúng tôi biết tin tức về ổ quỷ không?"
"Ổ quỷ?" Lão hoà thượng im lặng một lát, rồi nói: "Phong ấn của ổ quỷ là do một vị cao tăng đắc đạo của chùa La Hán chúng tôi năm xưa đặt xuống. Nghiệt duyên, thật là nghiệt duyên, dưới ổ quỷ đó, còn có thứ đáng sợ hơn cả Lục phu nhân."
Tôi vội vàng hỏi: "Là thứ gì?"
"Một quỷ vật cực kỳ đáng sợ." Lão hòa thượng nói, "Sức mạnh của quỷ vật đó rất khủng khiếp, ít nhất đã đạt đến cấp bậc Quỷ Vương."
"Quỷ vật đó có kỹ năng gì?" Tôi lại hỏi, "Hắn trông như thế nào?"
Lão hòa thượng lắc đầu không chịu nói. Tôi không nhịn được lại hỏi: "Vậy người làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3681604/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.