Chương trước
Chương sau
Edit: Frenalis

Ngao Anh thản nhiên nói: "Tôi không biết cô đang nói gì. Cô Khương, chỉ bằng nội dung cô vừa phát, trên người cô đã có thêm một tội danh mới: vu khống."

Tôi gật đầu: "Chỉ bằng đoạn video này đúng là không thể nói lên điều gì, nhưng...." Tôi dừng một chút, đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý, ngẩng đầu nói: "Đưa bọn họ vào đi."

Cửa hội trường mở ra, ba người đàn ông được đưa vào, chính là người đàn ông trung niên lúc trước và hai đứa cháu trai của hắn.

Ngao Anh kinh hãi, vẻ mặt không thể tin được, Chu Nguyên Hạo nở nụ cười, mang theo vài phần tà khí: "Đội trưởng Ngao, bọn họ vốn nên chết trong tay người anh phái đi, chỉ là người của tôi nhanh hơn anh một bước."

Tôi cao giọng nói với ba người kia: "Các người nhìn kỹ xem, đây có phải là người đã cho các người tiền để các người đến gây phiền phức cho tôi không?"

Người đàn ông trung niên kích động nói: "Đúng vậy. Chính là cậu ta, dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra." Hắn chỉ vào Ngao Anh nói: "Cậu, cậu thật độc ác, nguyền rủa chúng tôi cũng thôi đi, vậy mà còn phái quỷ đến giết chúng tôi. Cậu quả thực không bằng cầm thú."

Ngao Anh dù sao cũng là đội trưởng tổ thứ tư, không hề hoảng loạn mà bình tĩnh nói: "Chỉ là ba người thường thôi, cô có bằng chứng gì chứng minh bọn họ là do tôi chủ mưu?"

Tôi gật đầu: "Họ thấp cổ bé họng, đúng là rất khó khiến người ta tin phục, nhưng, nữ quỷ này, anh hẳn là quen biết nhỉ."

Chu Nguyên Hạo đưa Hấp Hồn Linh cho tôi, tôi cầm lấy cái chuông lắc một cái, một nữ quỷ từ trong chuông rơi xuống, nằm rạp dưới đất dập đầu Ngao Anh: "Chủ nhân...cứu tôi...cứu tôi..."

Linh trí của nữ quỷ này vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cho nên có chút ngốc nghếch, Ngao Anh cười khẩy một tiếng: "Nếu không lấy ra chút gì đó đáng tin, thì cô phải đi với tôi."

"Nữ quỷ này đã ký kết khế ước linh hồn với chủ nhân của cô ta." Tôi chậm rãi đi đến trước mặt nữ quỷ, rút ra một tấm Đại Cực Trấn Tà Phù, nhìn Ngao Anh: "Chỉ cần giết cô ta, chủ nhân của cô ta sẽ bị tổn thương linh hồn, suy yếu trong một thời gian dài. Nếu anh không phải là chủ nhân của cô ta, chắc là sẽ không sợ hãi."

Tôi nhận thấy ánh mắt của Ngao Anh có chút sợ hãi, tôi bắt đầu niệm chú ngữ, lá bùa trên tay sáng lên, tôi giơ tay đánh về phía mặt nữ quỷ.

Ngao Anh đột nhiên đâm một kiếm tới, tôi nhanh chóng lùi lại né tránh một đòn của hắn, khóe miệng tôi nhếch lên lộ ra nụ cười, Ngao Anh dường như nhớ ra điều gì, nhìn xung quanh, mọi người đều đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.

Ngao Anh sững sờ một giây, mới biết mình đã bị lừa.

"Đội trưởng Ngao, anh vậy mà lại là loại người như vậy." Có người dẫn đầu hét lên.

"Đúng vậy, dùng người thường làm quân cờ, đợi đến khi không còn giá trị lợi dụng thì giết chết." Tôi chế nhạo nói, "Ngao Anh, tôi không hiểu. Anh đã là đội trưởng tổ thứ tư của Ban Điều Tra, quân hàm tương đương thượng tá, tại sao còn phải nhọc lòng đến khiêu khích hãm hại tôi?"

Ngao Anh cau mày. Tôi nói: "Bây giờ anh không nói cũng không sao, nhưng lát nữa có thể sẽ muộn."

Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, túm lấy cổ áo kéo hắn đến gần, vỗ lên trán hắn một cái, trên trán hắn lập tức sáng lên một câu thần chú bằng quỷ tự.

Ánh mắt Ngao Anh trống rỗng như bị thôi miên, cao giọng nói: "Sơn Thành là địa bàn của tôi, tôi là đội trưởng tổ thứ tư, toàn bộ khu vực này đều nên lấy tôi làm chủ. Khương Lâm chỉ là một con nhóc, tại sao dù là quân đội hay là chính phủ đều nghe lời cô ta? Ngay cả những thằng nhóc trong tổ thứ tư cũng ngày ngày nhắc đến cô ta, nói chính vì có cô ta, Sơn Thành mới có thể bình an. Vớ vẩn, Sơn Thành là vì có sự lãnh đạo anh minh của tôi, mới có thể nhiều lần thoát khỏi tai nạn! Tôi vì Sơn Thành, ngay cả cánh tay này cũng bị hủy! Hạn bạt Lục Uy Quyền đó là vì cô ta mà đến, vậy mà lại để tôi phải trả giá đắt như vậy! Cô ta đáng chết! Đáng chết!"  Edit: FB Frenalis

Những lời này khiến một ông lớn của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên có sắc mặt rất khó coi, thật là một tên ngu ngốc, loại bỏ kẻ địch không phải là vấn đề lớn, nhưng trước khi ra tay, ngươi đã không điều tra rõ thực lực của đối phương, ngược lại còn bị người ta chơi một vố, vậy thì thật là ngu xuẩn.

Ông ta đứng dậy, giả vờ phẫn nộ nói: "Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X của chúng ta lại có loại người như vậy, thật là sự sỉ nhục của toàn Ban. Bây giờ tôi tuyên bố, cách chức đội trưởng tổ thứ tư của Ngao Anh, phó đội trưởng Đông Phương Lôi tạm thời thay thế chức vụ đội trưởng. Ngao Anh tạm thời bị giam giữ, sau đó sẽ được đưa về tổng bộ ở thủ đô để xử lý."

Ông ta dường như sợ tôi nói ông ta làm việc mờ ám, nói là đưa về chịu thẩm vấn, nhưng thực chất là tìm cơ hội thả Ngao Anh. Ông ta bổ sung: "Cô Khương, chuyện này là sơ suất của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X chúng tôi, sau đó chúng tôi sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng."

Vì ông ta đã thể hiện sự chân thành, tôi đương nhiên phải cho ông ta một bậc thang để xuống, liền cười nói: "Giao uỷ viên, ông yên tâm, đây là hành vi cá nhân của Ngao Anh, mối quan hệ của tôi với Ban Điều Tra vẫn luôn rất tốt, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà hiểu lầm toàn Ban."

Giao uỷ viên mỉm cười, dường như rất hài lòng với sự thức thời của tôi.

Ngao Anh bị đưa đi, tôi mỉm cười nói với mọi người: "Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ trước khi buổi đấu giá bắt đầu, làm mất thời gian của mọi người, thật sự xin lỗi, nhưng mọi người yên tâm, hôm nay tuyệt đối sẽ không làm mọi người thất vọng."

Tôi ra hiệu cho người dẫn chương trình đã chờ đợi từ lâu, người dẫn chương trình lập tức bước lên bục đấu giá, khuấy động không khí một chút, rồi nói: "Phù chú đầu tiên hôm nay là một phù chú đã thất truyền hơn một trăm năm mươi năm, lần cuối cùng nó xuất hiện là hơn một trăm năm mươi năm trước, Mạc Hà chân nhân của phái Lao Sơn đã dùng nó để giết một con hổ yêu. Con hổ yêu đó có tu vi rất cao thâm, đã đạt tới Ngũ Phẩm sơ cấp, hoành hành ngang ngược ở vùng Vân Nam, hại vô số người, Mạc Hà chân nhân đã chiến đấu với con hổ yêu đó ba ngày ba đêm, cuối cùng nhờ phù chú này đã đưa con hổ yêu lên Tây Thiên."

Câu chuyện này đương nhiên ai cũng đã từng nghe qua, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt vô cùng phấn khích. Một số người nóng tính, thậm chí còn không nhịn được đứng dậy.

"Đúng vậy, lá bùa này, chính là Tử Lôi phù trong truyền thuyết!" Người dẫn chương trình vung tay lên, một cô lễ tân xinh đẹp mặc sườn xám bưng một chiếc hộp nhung đỏ bước lên.

Một người đàn ông trung niên ngồi ở hàng ghế đầu tiên nhảy dựng lên, chỉ vào cô lễ tân mắng: "Các người làm việc kiểu gì vậy? Một phù chú quý giá như vậy, sao có thể để bàn tay bẩn thỉu của một người bình thường chạm vào?"

Sắc mặt tôi sa sầm, người phụ trách an ninh hiện trường là Tống Tống, cô ấy dẫn theo hai nhân viên an ninh mặc vest đen đi lên, lạnh lùng nói: "Trịnh tiên sinh, xin lỗi, ngài đã phá vỡ trật tự hiện trường đấu giá, chúng tôi chỉ có thể mời ngài rời đi."

Tôi nhìn Tống Tống với vẻ thích thú, trong ký ức của tôi, cô ấy luôn là một cô gái hoạt bát, ngay cả kiếp trước cũng vậy. Không ngờ cô ấy cũng có khí thế cao như vậy, ngay lập tức đã trấn áp được gia chủ của Trịnh gia.

Gia chủ Trịnh gia biến sắc, trên trán đổ mồ hôi, cô gái này tạo ra áp lực thật lớn, nhưng trước mặt bao nhiêu người như vậy, nếu ông ta lùi bước, sau này còn mặt mũi nào để sống trong giới tu đạo của Hoa Hạ?

Ông ta hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Người bình thường đều là ti tiện, các người lại để cho một người ti tiện như vậy cầm Tử Lôi phù, đây là sự sỉ nhục đối với Tử Lôi phù, cũng là sự sỉ nhục đối với những người tu đạo như chúng tôi."

Tống Tống tiến lên một bước, linh khí trên người lan tỏa ra, gia chủ Trịnh gia chỉ cảm thấy một áp lực mạnh mẽ như núi lớn đè xuống, hai chân ông ta run lên, suýt chút nữa đã quỳ xuống.

May mắn là Tống Tống không thực sự muốn làm ông ta mất mặt trước mọi người, ông ta dù sao cũng đã đứng vững, nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo, không ngờ một nơi nhỏ bé như vậy lại có nhiều cao thủ ẩn mình, thực lực của cô gái trẻ này còn vượt xa ông ta.

"Trịnh tiên sinh." Tống Tống nâng giọng, "Mời đi."

Gia chủ Trịnh gia biết mình ở lại đây chỉ có thể tự rước lấy nhục, hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói: "Buổi đấu giá không phân biệt tôn ti như vậy, không tham gia cũng được."

Nói xong, ông ta nhanh chóng bước ra khỏi hội trường, Diệp Vũ Lăng ngồi ở hàng ghế đầu liếc mắt nhìn ông ta, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là một tên ngu ngốc."

Sau khi mời gia chủ Trịnh gia ra ngoài, tôi coi như đã chính thức lập uy, không còn ai dám khiêu khích nữa, buổi đấu giá diễn ra suôn sẻ, sau một hồi chiến tranh khói lửa không nhìn thấy, Tử Lôi phù này đã được bán với giá hai trăm năm mươi triệu.

Vài lá bùa tiếp theo, giá càng lúc càng cao, khi tấm Bát Quái Tru Quỷ Phù cuối cùng xuất hiện, cả hội trường hoàn toàn sôi sục, tất cả mọi người đều kích động đứng lên, hai mắt sáng rực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.