Chương trước
Chương sau
Edit: Frenalis

Tôi cảm thấy mơ hồ, Khương Kha nói: "Chị, chúng ta về nhà trước, rồi nói rõ sau."

"Được." Tôi dẫn cậu về nhà, rót một ly nước cho cậu, cậu nhìn quanh hỏi: "Đây là nhà của chúng ta sao?"

Tôi vẫn còn nghi ngờ, hỏi cậu: "Khương Kha, kể chi tiết chuyện của cậu cho tôi nghe đi."

Khương Kha gật đầu: "Em lớn lên ở cô nhi viện."

Tim tôi đập mạnh, chẳng lẽ ba mẹ tôi đã bỏ rơi cậu ấy? Không thể nào, ba mẹ tôi không phải là người như vậy.

"Chị, chị nghĩ ba mẹ đã bỏ rơi em đúng không?" Khương Kha cười nói, "Lúc đầu em cũng nghĩ vậy. Em hỏi cô nhi viện, họ nói cảnh sát đã đưa em tới. Sau đó, em tìm đến cảnh sát nhặt được em. Cảnh sát nói rằng một người dân đang bơi trên sông đã phát hiện ra em, lúc đó em đã thoi thóp, phải cấp cứu rất lâu mới sống sót."

"Họ tìm thấy em với một cái khóa trường mệnh trên cổ." Cậu đưa cho tôi xem cái khóa đó, tôi lật ra phía sau, trên đó có khắc tên Khương Kha.

"Dựa vào cái tên này, em tìm tới Sơn Thành." Khương Kha kể, "Em phát hiện ba mẹ đã báo mất tích với cảnh sát cách đây hai mươi năm. Khi đó, họ đưa chúng ta đi thuyền về quê, gặp phải lốc xoáy, thuyền bị lật, cả gia đình rơi xuống nước. Họ chỉ kịp cứu chị, còn em thì bị nước cuốn đi."

Tôi giật mình, nhớ lại chuyện này. Năm đó tôi chỉ ba bốn tuổi, không nhớ rõ, nhưng ba mẹ có kể lại. Vết sẹo trên chân phải của tôi là do dây kẽm dưới nước cắt phải. Sau này, khi gặp Chu Nguyên Hạo, vết sẹo dần biến mất.

Nhắc đến việc này, bà nội và ba mẹ đều rất buồn, không muốn nhắc lại, có lẽ vì mất đi đứa con trai này.

"Nghe nói khi đó trên thuyền có hơn ba trăm người, chỉ sống sót mười mấy người, nhiều thi thể không tìm được." Khương Kha buồn bã nói, "Ba mẹ có thể đã nghĩ là em chết rồi, nên không tìm nữa."

"Em tìm được đến nơi này là nhờ hồ sơ vẫn còn lưu trữ vì chuyện này năm đó quá ồn ào, họ không dám vứt bỏ hồ sơ liên quan đến vụ việc." Khương Kha nói tiếp.

Tôi vẫn cảm thấy có chút khó tin, Khương Kha đang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rỡ, chờ tôi chấp nhận cậu.

Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: "Thật ra muốn biết cậu có phải là con cháu Khương gia của chúng tôi hay không thì rất đơn giản."

Khương Kha vội nói: "Chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN, em đã tìm hiểu kỹ nơi làm."

"Không cần phiền phức như vậy, tôi có cách tốt hơn. Cậu chờ ở đây."

Tôi vào phòng ngủ, lấy bút chu sa vẽ một tấm Tan Huyết phù, rồi quay lại phòng khách: "Đưa tay cậu cho tôi."

Khương Kha nhìn lá bùa, mơ hồ hỏi: "Đây là gì?"

"Đây là Tan Huyết phù." Tôi nói, "Nếu chúng ta thật sự là chị em ruột, máu chúng ta nhỏ lên bùa sẽ phát sáng. Nếu không, bùa sẽ bốc cháy."

Khương Kha cau mày: "Chị, cái này có hiệu quả không?"

"Thử xem sẽ biết." Tôi cầm tay cậu, dùng dao cắt đầu ngón tay cậu, một giọt máu chảy ra. Tôi cũng làm tương tự với mình, máu hai chúng tôi nhỏ lên bùa, bùa lập tức phát sáng rực rỡ.

Tôi kinh ngạc nhìn Khương Kha, cậu ấy thật sự là em trai tôi!

"Chị, bùa này thật sự phát sáng." Khương Kha ngạc nhiên, tôi nhẹ gật đầu, đặt tay lên vai cậu: "Tiểu Kha, em thật sự là em trai chị."

Khương Kha vẫn do dự: "Chị, liệu có đáng tin không? Chúng ta nên làm xét nghiệm ADN."

Tôi cười nói: "Nếu em không yên tâm, cũng được."

Khương Kha không yên tâm, kéo tôi đi làm xét nghiệm ADN, kết quả ngày hôm sau xác nhận chúng tôi là chị em ruột.

Nhận kết quả, Khương Kha oà khóc, tôi cũng không cầm lòng được. Tôi từng nghĩ ngoài em họ ra, mình không còn thân nhân nào khác. Không ngờ lại có một người em trai.

Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, thế giới lạnh lẽo này, tôi không còn cô đơn nữa.

Khương Kha mới mười chín tuổi, vừa tốt nghiệp trung học, đỗ vào một trường đại học ở phía Bắc nhưng không đủ tiền học, đành làm việc tại sân golf.

Lòng tôi xót xa, bảo cậu từ chức, về ở cùng tôi.

Nghe nói nhiều nhân viên sân golf phải phục vụ khách hàng bằng những cách không đàng hoàng, tôi không hỏi kỹ nhưng thấy đau lòng.

Em trai duy nhất của tôi, tôi sẽ không để cậu chịu khổ.

Dù từ chức, nhưng cậu vẫn phải làm việc thêm một tháng. Tôi ám chỉ rằng chúng tôi có tiền, không cần làm việc thiếu tôn nghiêm.

Không ngờ Khương Kha rất biết nấu ăn, ngày đầu tiên về ở đã nấu một bữa tối thịnh soạn. Tôi chỉ mới động đũa đã không ngừng được, ăn đến no căng.

Chỉ vài ngày, tôi và Khương Kha đã thân quen như đã biết nhau từ lâu, cãi nhau vui vẻ, không hề ngượng ngùng.

Tôi kể cho cậu nghe về truyền thừa của gia đình. Ban đầu cậu không tin, nếu là trước đây tôi cũng sẽ không tin.

Nhưng khi tôi ngưng tụ ra một quả cầu lửa Địa Ngục màu xanh từ lòng bàn tay, cậu sững sờ hơn nửa ngày mới phản ứng được.

Lần đầu thấy pháp thuật, ai cũng hưng phấn. Cậu hỏi tôi rất nhiều, tôi giải thích kỹ càng, rồi đưa cho cậu vài cuốn sách của bà nội để lại, bảo cậu tự học.

Cậu đọc sách say mê, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, mong rằng thời gian như thế này có thể kéo dài mãi mãi.

*****

Hôm đó, Khương Kha đang nằm trên ghế sofa đọc sách, tôi đang lau nhà thì chợt có tiếng gõ cửa. Tôi ra mở cửa, không ngờ lại là Chu Nguyên Hạo.

Tâm trạng tôi có chút phức tạp, không biết nên vui hay nên giận.

Chu Nguyên Hạo mỉm cười, dắt theo một sợi dây xích, đầu kia là một con chó đen lớn chạy vào, hướng về phía tôi vui mừng.

"Tiểu Hắc!" Tôi vui vẻ xoa đầu nó, "Mày không sao thật tốt."

"Lúc em bị Trần gia bắt cóc, tên nội gián đã cho nó ăn thịt tẩm thuốc mê." Chu Nguyên Hạo nói, "Nó không bảo vệ được em, anh đã xử phạt nó."

Ánh mắt của Tiểu Hắc lộ vẻ ngây thơ và uỷ khuất, nó vẫy đuôi với tôi, như muốn nói lần sau sẽ bảo vệ tôi thật tốt.

"Chị, ai vậy?" Khương Kha đi tới, Chu Nguyên Hạo vừa nhìn thấy cậu, vẻ mặt lập tức biến sắc, trở nên rất đáng sợ.

"Hắn là ai?" Giọng Chu Nguyên Hạo trầm thấp như núi lửa sắp phun trào. Chẳng hiểu sao, tôi lại cảm thấy xấu hổ như bị chồng bắt quả tang đang làm chuyện xấu. Tôi khẽ ho hai tiếng: "Đây là em trai tôi, Khương Kha."

Khương Kha cẩn thận nhìn Chu Nguyên Hạo từ đầu đến chân, kinh ngạc nói: "Chị, anh ta là quỷ!"

Dù mới nhập môn vài ngày, nhưng Khương Kha có thiên phú đặc biệt, cậu cũng có Âm Dương nhãn đã mở, có thể thấy được ma quỷ.

Tôi quay sang Khương Kha: "Đây là Chu Nguyên Hạo, bạn của chị."

Một chữ "bạn" dường như làm tổn thương Chu Nguyên Hạo. Đôi mắt anh bốc lửa giận, Khương Kha run lên, khẽ nói bên tai tôi: "Chị ơi, bạn của chị thật đáng sợ."

Chu Nguyên Hạo đi thẳng vào nhà, thản nhiên nói: "Tôi là bạn trai của Lâm Lâm."

Tôi ngẩn ra, vừa định phản đối thì Khương Kha đã đứng chắn trước mặt tôi: "Chị của tôi sao có thể yêu một tên quỷ, chắc chắn là anh dùng mị thuật."

Tôi vội kéo Khương Kha lại: "Tiểu Kha, chị biết anh ấy là quỷ, nhưng chúng ta là tự nguyện yêu nhau."

Khương Kha nhìn tôi chằm chằm, nghiêm túc hỏi: "Thật không?"

Tôi gật đầu: "Nhưng mọi chuyện đã qua rồi."

Khương Kha nhìn Chu Nguyên Hạo với ánh mắt sâu xa, anh lạnh lùng nói: "Ai nói đã qua? Em vẫn là bạn gái của anh."

Tôi lập tức cạn lời, Chu Nguyên Hạo thật đúng là mặt dày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.