Chương trước
Chương sau
Edit: Frenalis

"Anh đang làm gì?" Tôi bất mãn hỏi.

"Đương nhiên là hoàn thành xong việc vừa rồi." Anh cười tà mị, sau đó ôm tôi toàn thân bủn rủn vào lòng, hôn lên má tôi.

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Anh không bị trúng độc sao?"

"Ai nói anh bị trúng độc?" Chu Nguyên Hạo cười đáp, "Chỉ với chút tiểu xảo đó mà muốn anh mắc bẫy? Thật nực cười. Nhưng mà, để anh thấy được vẻ quyến rũ của em, cũng coi như bọn họ lập công, anh sẽ không chấp nhặt với họ."

"Quyến... quyến rũ cái gì chứ?" Tôi muốn đứng dậy, nhưng hai chân mềm nhũn, lại ngã vào lòng anh.

Anh cười nhạt, cúi đầu nhìn tôi. Đầu tôi dựa vào vai anh, mặt ửng đỏ do ngâm trong suối nước nóng quá lâu, mắt hơi híp lại, khóe mắt lộ ra một tia mị sắc nhàn nhạt.

"Thật đẹp." Anh mê mẩn ngắm nhìn, tôi tức giận trừng mắt nhìn anh: "Nhanh đưa thuốc giải đây!"

Anh lấy thuốc giải ngậm vào miệng, cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi mở môi răng tôi ra, để thuốc chảy vào miệng tôi.

Đầu lưỡi của anh... Thật ngọt!

Tôi đẩy anh ra, tức giận nói: "Đồ lưu manh!" Dứt lời, tôi tức tốc nhảy ra khỏi linh tuyền, mặc quần áo vội vã chạy đi. Anh ở phía sau cười ha hả nhìn tôi đi xa dần, tiếng cười dần chìm xuống, ánh mắt phức tạp.

"Lâm..." Anh thở dài, "Thật hy vọng em mãi mãi cũng không nhớ lại, cũng không biết khi nào phong ấn anh đặt trên người em sẽ bị phá giải. Nếu em biết anh từng làm chuyện đó với em ..."

Linh tuyền bốc lên từng làn khói nóng, khiến anh như đang trong mây mù, sắc mặt âm tình bất định, thần bí khó lường.

Đêm đó, chúng tôi rời khỏi Trần gia. Tôi một lần nữa cảnh cáo Trần Hoành Thời, nếu hắn dám tiết lộ chuyện của mộ tổ Khương gia, tôi không chỉ lấy mạng hắn mà còn muốn toàn bộ Trần gia chôn cùng.

Sắc mặt Trần Hoành Thời rất khó coi, nhưng không nói gì vì hắn biết, tôi là kẻ điên cái gì cũng dám làm.

Chuẩn bị bước lên xe van mới mua trước đó, quay đầu nhìn Chu Nguyên Hạo, tôi mặt lạnh nói: "Tôi muốn về Sơn Thành, anh không cần đi theo."

Nói đến đây, tôi lại cảm thấy giọng mình hơi khó chịu, nên dịu lại: "Chuyện phục sinh của anh... Tôi sẽ hỗ trợ, đợi đến kỳ hạn, anh lại tới tìm tôi. Chờ anh phục sinh thành công, chúng ta sẽ không ai nợ ai."

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo u ám, tôi không dám nhìn vào mắt anh, bước vào xe van, lái xe nghênh ngang rời đi.

Lái được một lúc, tôi nhịn không được nhìn qua gương chiếu hậu, anh không đuổi theo, tôi lại có chút thất vọng.

Haiz, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy mình là một kẻ cứng đầu ti tiện.

*****

Tôi lái xe về Sơn Thành, mấy ngày nay Chu Nguyên Hạo thật sự không xuất hiện.

Tôi đến trường học xin trả phép, lại nhận được một sọt lớn sự đồng cảm, trong trường thậm chí có tin đồn tôi đã làm hóa trị nhiều lần, không sống được bao lâu.

Các bạn học và thầy cô nhìn tôi như nhìn một người sắp chết, cho rằng tôi từ bỏ trị liệu, trở về học để hoàn thành tâm nguyện.

Tôi lại gặp Tống Tống và Lâm Bích Quân, họ kéo tôi hỏi đi đâu hàng yêu trừ ma. Tôi qua loa trả lời, họ nói rằng sau sự cố của Đồng hiệu trưởng, chủ nhiệm lớp chúng tôi bị điều tra tham nhũng, bị cách chức và thay thế bởi một nữ giáo viên hiền lành.

Cuộc sống của tôi dường như trở lại quỹ đạo, suốt một tuần, Chu Nguyên Hạo cũng không xuất hiện trước mặt tôi, trong lòng tôi cảm thấy trống trải và vô cùng khó chịu.

Tôi tự nhủ với mình, không có Chu Nguyên Hạo, tôi vẫn sống được.

Ngày hôm đó, sau giờ học tôi lái xe về nhà. Vừa tiến vào hẻm nhỏ, nhìn thấy một thiếu niên mặc áo len trắng bị mấy tên côn đồ vây quanh, cười hèn hạ đang ra tay với cậu.

"Dáng dấp đẹp nha." Một tên côn đồ cười hắc hắc, sờ cằm cậu. Cậu né tránh, tức giận nói: "Tôi không muốn gây rắc rối, tôi đến tìm người."

"Tìm người? Tìm ai?" Một tên khác cười gian, "Giống như mày à, nhìn là biết chuyên bán thân. Mày đến tìm khách làng chơi sao?"

"Tránh ra!" Thiếu niên giận dữ nói, "Đừng cản đường."

"Haha, nó giận rồi, trông cũng đẹp mắt thật." Nói rồi, bọn côn đồ vươn tay định sờ nửa người dưới của cậu.

Tâm trạng tôi vốn đã không tốt, giờ càng tệ hơn. Tôi lái xe van tới, phanh két một tiếng trước mặt bọn chúng, đưa đầu ra khỏi cửa sổ xe: "Em trai, em đang làm gì đó, mau lên xe."

Thiếu niên xoay đầu lại, nhìn tôi. Tôi sửng sốt, cảm thấy có chút mê muội.

Tôi đã gặp nhiều soái ca đủ loại phong cách, nhưng khi nhìn thấy cậu nhóc này, tôi mới hiểu thế gian thật sự có đàn ông xinh đẹp đến vậy.

Đúng, là xinh đẹp, không phải anh tuấn.

Tôi từng đọc nhiều sách cổ, trong sách nói thời Ngụy Tấn, mọi người rất yêu thích nam phong, có nhiều mỹ nam tuyệt thế như Vệ Giai, Trần Tử Cao, Mộ Dung gia tộc. Những mỹ nam này có thể làm say đắm cả đàn ông, Trần Văn Đế thậm chí còn muốn lập Trần Tử Cao làm hoàng hậu.

Trước đây tôi không tưởng tượng nổi những người đàn ông này đẹp cỡ nào, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên này, tôi mới hiểu ra.

"Ồ, lại một mỹ nhân nữa." Bọn côn đồ cười ha hả.

Tiếng cười dâm đãng của bọn chúng kéo tôi về thực tại, lòng rất tức giận. Tôi đá cửa xe bay ra, đập vào mặt một tên côn đồ, hắn ôm mặt kêu gào: "Cái mũi của tao, gãy mất rồi."

"Mày dám đánh lão đại của tụi tao!" Mấy tên khác xông tới, tôi mỗi chân đá gãy một cái mũi, khiến chúng chạy trối chết, vẫn không quên để lại lời đe dọa.

Tôi liếc mắt nhìn thiếu niên: "Cậu không sao chứ?"

Thiếu niên nhìn kỹ mặt tôi, nhìn lâu đến nỗi tôi rùng mình. Khóe miệng tôi co giật: "Sao vậy, trên mặt tôi có hoa à?"

"Chị ơi!" Cậu bỗng nhiên hưng phấn nói, "Chị là chị gái của em Khương Lâm."

"A?" Tôi hoàn toàn ngây ngốc, "Cái gì? Tôi khi nào thành chị gái của cậu? Cậu bị dọa cho hồ đồ rồi sao? Chờ một chút, làm sao cậu biết tên tôi?"

Thiếu niên cao hứng nói: "Chị, em là Khương Kha, là em trai ruột của chị."

"Đợi chút." Tôi giơ tay cản lại, "Tôi có chút choáng, khi nào tôi có thêm em trai? Cậu nhóc, đừng nhận loạn thân thích. Ba mẹ tôi chỉ có mình tôi, tôi chưa từng có em trai, cậu chắc chắn nhận lầm người."

"Em không nhận lầm." Thiếu niên lấy ra một tấm ảnh từ ba lô đưa cho tôi, "Chị xem, đây có phải chị không?"

Tôi cầm lên xem. Đó là một bức ảnh hơi ố vàng, trong đó có một bà lão và một cặp vợ chồng trẻ.

Người vợ trẻ ôm một bé gái hai ba tuổi, còn bé trai nhỏ vẫn nằm trong tã lót.

Tôi sốc đến mức suýt rơi nước mắt. Bà lão trong bức ảnh này là bà tôi, còn hai người kia là ba mẹ tôi đã qua đời. Nhưng đứa bé trong tay mẹ tôi là ai? Sao tôi không biết!

"Chị, chị đúng là chị gái của em!" Khương Kha vành mắt đỏ hoe, "chị biết em tìm các người bao lâu không? Cuối cùng tại đồn công an tra ra địa chỉ, nhưng biết bà nội và ba mẹ đều đã mất."

Cậu khóc rất thương tâm, nước mắt chảy ròng ròng, đầu óc tôi rất loạn, cậu vừa khóc tôi càng loạn hơn.

"Chờ một chút, đừng khóc." Tôi vội vàng nói, "Họ đã qua đời từ lâu, nếu cậu khóc, tôi, tôi cũng không cầm lòng được..."

Nói rồi, tôi cũng khóc. Hai chúng tôi ngồi bên đường khóc cùng nhau, những người đi qua đều nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ lạ, nghĩ rằng chúng tôi bị điên.

"Chị, đừng khóc. Em chỉ là nhớ họ, không kiềm chế được." Khương Kha vội vàng an ủi tôi.

Tôi dùng ống tay áo lau nước mắt: "Chị chưa bao giờ nghe họ nói về việc chị có em trai."

Khương Kha thở dài: "Có thể họ nghĩ em đã chết rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.