"Đừng hòng chạy, ngươi chạy không thoát." Chu Nguyên Hạo đứng sừng sững, tay cầm roi Hắc Long Quang, ánh mắt lạnh lẽo như dao.
Hiên Huyền nheo mắt: "Ta vừa rồi tha cho ngươi một con đường sống, ngươi lại không biết điều còn muốn tìm chết, hôm nay ta sẽ..."
Hắn giơ tay lên, nhưng cả cánh tay đều cứng đờ, sức mạnh trong cơ thể như bị phong ấn, không thể sử dụng.
Hắn kinh hãi, vội vã kéo ống tay áo, phát hiện toàn bộ cánh tay phải đã hóa đá.
"Chuyện này, chuyện này sao có thể..."
"Còn nhớ lúc nãy chúng ta đấu một chưởng không?" Chu Nguyên Hạo thản nhiên nói, "Chính lúc đó, ta đã đưa một luồng khí hóa đá vào cơ thể ngươi."
Hiên Huyền kinh hãi: "Khí hóa đá? Ngươi, ngươi vậy mà đã sử dụng được khí hóa đá?"
Chu Nguyên Hạo cười lạnh: "Ta đã có thể sử dụng khí hóa đá từ lâu, chỉ là không muốn dùng ở nhân gian. Nếu lần này các ngươi không chạm đến giới hạn của ta, ta cũng không định dùng."
Vừa nói, sự hóa đá của Hiên Huyền đã lan đến cổ và ngực. Hắn muốn chạy, nhưng nhận ra cả hai chân cũng đã hóa đá.
Hắn hoảng sợ nhìn Chu Nguyên Hạo cầu xin: "Bệ hạ, bệ hạ xin người, tha cho ta, tha cho ta lần này!"
"Giờ mới biết gọi ta là bệ hạ?" Chu Nguyên Hạo chậm rãi bước tới trước mặt hắn, trên mặt mang theo một tia nụ cười lạnh, "Năm đó ngươi thừa lúc ta bị trừng phạt, tấn công động phủ của ta, cướp đoạt tài sản của ta, sao không nhớ ta là bệ hạ của ngươi?"
"Bệ hạ, đó, đó đều là ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh." Sự hóa đá trên người Hiên Huyền đã lan đến thắt lưng, sắp đến đầu, "Xin người tha cho ta lần này. Lần này đều là do Võng Lượng Vân Kỳ xúi giục, chỉ cần người tha cho ta, ta xin thề vĩnh viễn trung thành với người, và sẽ giúp người giết Vân Kỳ, báo thù đoạt vợ."
Chu Nguyên Hạo mặt không biểu cảm, nói: "Rất nhiều năm trước, ngươi đã từng thề một lần, nhưng lời thề của ngươi chẳng có tác dụng gì."
Dứt lời, anh giơ tay lên nắm lấy đỉnh đầu Hiên Huyền: "Để ta ban cho ngươi một chút nhân từ cuối cùng, sau khi thôn phệ ngươi, sức mạnh của ngươi sẽ vĩnh viễn tồn tại cùng ta."
"Không, không, bệ hạ, xin người, tha cho ta, tha cho ta..." Hiên Huyền vẫn không ngừng cầu xin. Chu Nguyên Hạo từ từ nâng tay lên khỏi đỉnh đầu hắn, rút ra một sợi tinh hồn.
Đôi mắt Hiên Huyền bắt đầu trở nên vô hồn. Khi Chu Nguyên Hạo rút hoàn toàn sợi tinh hồn đó, cơ thể hắn hoàn toàn biến thành một bức tượng đá.
Chu Nguyên Hạo thu tay lại, trong lòng bàn tay là một chùm sáng màu vàng. Anh đưa chùm sáng vào ngực mình, toàn thân tỏa ra kim quang, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ thoải mái.
Trong khoảnh khắc đó, quỷ khí trong cơ thể anh đột nhiên dâng lên, hai mắt hiện lên tia sáng đỏ, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo khiến người rùng mình.
Anh dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy tôi.
Tôi nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân đầy quỷ khí của anh, nhất thời không nói nên lời.
Anh sững người một lúc, tròng mắt nhanh chóng trở lại bình thường, bước vội về phía tôi: "Lâm Lâm, anh làm vậy là vì có sức mạnh để bảo vệ em, em yên tâm, anh đã khống chế được quỷ khí trong người..."
"Đừng lại đây!" Tôi đột ngột rút chủy thủ ra chỉ vào anh, hét lên.
Anh nhìn con dao trước ngực mình với vẻ không thể tin được: "Lâm Lâm? Em vẫn còn giận anh sao?"
Tôi hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào mắt anh nghiêm túc hỏi: "Anh từng nói hận tôi, muốn thử mọi hình phạt lên người tôi, đó có phải thật không?"
Anh ngẩn người một chút, rồi cười khổ: "Thì ra em đều nhớ."
Tôi hỏi tiếp: "Vậy, những lần anh đến gần tôi, nói yêu tôi, là vì trả thù hay là thật lòng?"
Anh lại cười khổ: "Sao chuyện quan trọng nhất em lại quên đi?"
"Trả lời câu hỏi của tôi!" Tôi đưa chủy thủ về phía trước hơn, gần như đâm vào tim anh. Anh bất đắc dĩ nói: "Lâm Lâm..."
"Anh nghiêm túc cho tôi!" Tôi hét lên.
Sắc mặt anh lập tức nghiêm lại, nhìn thẳng vào mắt tôi: "Lâm Lâm, đời này, mỗi lời anh nói với em đều là thật lòng."
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh một lúc lâu, như muốn nhìn thấu trong lòng anh. Rất lâu sau, tôi mới thu chủy thủ lại, nói: "Nếu hôm nay anh dám nói là đến báo thù, tôi nhất định sẽ giết anh."
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo trở nên nhu hoà, vươn tay muốn ôm tôi nhưng bị tôi đẩy ra.
"Lâm Lâm, em lại làm sao vậy?" Chu Nguyên Hạo có chút bất mãn.
"Chu Nguyên Hạo, tôi chỉ tin anh không phải đến báo thù, không có nghĩa là tôi tha thứ cho anh." Tôi vẫn nghiêm mặt. Sắc mặt Chu Nguyên Hạo cũng trầm xuống: "Lâm Lâm, đừng trẻ con nữa."
"Ai trẻ con với anh?" Tôi lạnh lùng liếc anh, "Chuyện giữa chúng ta, tôi còn phải suy nghĩ."
Đáy mắt Chu Nguyên Hạo hiện lên một tia tức giận: "Em còn muốn đi tìm Vân Kỳ đó?"
"Chuyện của tôi, không cần anh quản." Tôi bước nhanh về phía Tụ Bảo Lâu, Chu Nguyên Hạo tức giận đi sát phía sau.
Tôi ung dung bước vào Tụ Bảo Lâu, Chu Nguyên Hạo cũng muốn vào theo nhưng đụng phải một bức tường vô hình. Anh biến sắc, không cam lòng đấm mạnh vào bức tường đó.
Tôi bước lên lầu ba, Vân Kỳ vẫn bị giam giữ ở đó. Tôi im lặng nhìn anh ta, gương mặt xinh đẹp của anh ta vẫn mang một nụ cười thản nhiên.
Tôi hỏi: "Tại sao anh lừa dối tình cảm của Khúc Gia Kỳ?"
Vân Kỳ đáp: "Anh đã lừa dối tình cảm của cô ta lúc nào?"
Tôi tức giận: "Anh dụ dỗ cô ta, xúi giục cô ta vu oan cho tôi, hãm hại ba nuôi mình, còn biến cô ta thành quỷ, anh còn dám nói anh không đùa giỡn tình cảm của cô ta?"
Vân Kỳ lạnh nhạt trả lời: "Đó cũng là cô ta tự nguyện. Kỳ thực mọi việc cô ta làm đều xuất phát từ tham sân si trong lòng, anh chỉ phóng đại dục niệm trong lòng cô ta mà thôi."
"Bốp." Tôi tát vào mặt anh ta, tức giận hét lên: "Vân Kỳ, anh thật vô sỉ."
Vân Kỳ nhìn tôi, bình thản nói: "Anh thừa nhận, những việc anh làm nếu xét theo tiêu chuẩn đạo đức của con người là rất ti tiện."
Nói đến đây, thần sắc anh ta đột nhiên thay đổi, trong mắt tràn ngập oán niệm chưa từng thấy.
"Anh làm tất cả những chuyện đó cũng không bằng những gì em đối với anh." Vân Kỳ kích động nói, "Em bỏ rơi anh, để anh cô độc trên đời này hơn một ngàn năm, em có từng nghĩ đến, hơn một ngàn năm đó anh đã chịu đựng dày vò thế nào? Đã muốn bỏ mặc anh, vì sao lúc trước còn cứu anh?"
Nét mặt anh ta chợt hóa bi thương, ai oán nói: "Em có biết không, những Võng Lượng bọn anh xưa nay không dễ động tâm, nhưng một khi đã động tâm, thì vĩnh viễn không thay đổi."
Tôi nhìn anh ta, trầm mặc hồi lâu rồi khẽ nói: "Có lẽ lúc trước tôi không nên cứu anh."
Nói xong, tôi rút chủy thủ, cắn nát ngón tay, dùng máu vẽ lên chuỷ thủ những phù văn.
Vào thời điểm buổi trưa, máu của tôi dương khí cực mạnh, vẽ được vài phù văn, cả thanh chủy thủ đã nhuốm một tầng kim quang nhàn nhạt.
Tôi cầm chủy thủ nhìn sâu vào mắt anh ta, lạnh lùng nói: "Vân Kỳ, năm đó tôi cố ý bỏ rơi anh. Anh đối với tôi chỉ là một vướng bận, một bao quần áo. Tôi đường đường là Phi Viêm tướng quân, sao lại để tâm đến một Võng Lượng nhỏ bé như anh. Những lời hứa hẹn năm xưa chỉ là lừa gạt, đáng tiếc anh lại tin, thật đáng buồn."
Tôi không bao giờ quên được biểu cảm của Vân Kỳ khi đó, như thể cả thế giới, tất cả niềm tin đều sụp đổ.
Tôi cúi đầu, ép mình không được mềm lòng, sau đó giơ chuỷ thủ lên, hung hăng đâm vào ngực anh ta.
Máu tươi phun lên mặt tôi, anh ta nhìn tôi không thể tin, sau đó chậm rãi ngã xuống.
Tôi nhìn anh ta nằm trong vũng máu, sắc mặt tái nhợt nổi bật giữa màu máu đỏ tươi, tạo nên một vẻ đẹp yêu dị khó tả.
"Quên tôi đi." Tôi nói với anh ta, "Tôi chỉ là một giấc mộng hơn một ngàn năm trước của anh, cũng nên tỉnh rồi."
Vân Kỳ nở nụ cười, máu trào ra từ khóe miệng, anh ta nói: "Trừ phi em giết anh, nếu không anh không thể ngừng yêu em."
(Poor anh Kỳ quá, thân nam phụ nên nhọ thế ấy, thôi anh về team em đi)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]