Edit: Frenalis
Một đệ tử Phật gia đường đường chính chính mà lại chơi bài?
Đánh bạc hình như là điều cấm kỵ trong Phật giáo mà?
Thấy tôi ngạc nhiên, Vân Kỳ vừa nhấp trà vừa thấp giọng nói: "Vĩnh Thành là đệ tử nội môn của Ngũ Đài Sơn, có thực lực Tứ Phẩm cao cấp, lại chơi bài rất giỏi. Nghe nói ông ấy từng đến Ma Cao đánh bạc với một tay trùm nổi tiếng ở đó, khiến hắn phải bái phục nhận Vĩnh Thành làm sư phụ."
Tôi nhếch mép: "Là người xuất gia mà lại học đánh bạc, thật làm mất mặt Phật môn thanh tịnh của Ngũ Đài Sơn."
Vân Kỳ cười nhẹ: "Trong ván bài đó, Vĩnh Thành sư phụ đã thắng 230 triệu. Ông ấy dùng số tiền đó để lập một quỹ từ thiện, chuyên cứu giúp trẻ em mắc bệnh bạch cầu. Mỗi lần đánh bạc, ông ấy đều đem tiền thắng được quyên góp hết, nghe nói trong tài khoản ngân hàng của ông ấy chỉ có vài đồng, mỗi lần ra ngoài đều phải kiếm người ăn chực."
Tôi ngẩn người, rồi bật cười. Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Vĩnh Thành sư phụ cười nói: "Các cậu đều là người tu đạo, động tay động chân thật không hay, huống hồ bây giờ là xã hội văn minh, đừng làm phiền chính phủ. Tôi có một bộ bài poker, các cậu đánh một ván, một ván quyết định thắng thua. Ai thua thì phải xin lỗi đối phương, hai bên bắt tay giảng hòa. Còn ai thắng thì mời tôi ăn cơm, thế nào?"
Trong lòng tôi thầm cười, Vĩnh Thành sư phụ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3541912/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.