"Khốn nạn! Khốn nạn!" Hắn gào lên, vươn tay ra. Bản mệnh kết tinh bay trở lại tay hắn. Hắn định lao tới đâm tôi tiếp, nhưng lại cực kỳ e ngại vầng trán của tôi. Do dự một hồi, hắn rốt cuộc không đủ can đảm xông lên.
Hắn vừa chật vật thoát khỏi Địa Ngục đầu thai chuyển thế để sống lại nơi trần gian, vẫn còn rất yếu, thực lực chỉ còn chưa tới một phần mười, không dám mạo hiểm.
Hắn cười lạnh, khuôn mặt khô lâu nhăn nhở càng thêm ghê rợn: "Ngươi cứ vĩnh viễn ở lại trong hang động này đi. Ngươi đầu thai chuyển thế quá triệt để, thân xác này cũng yếu ớt như người thường thôi. Bị nhốt ở đây, vài ngày nữa ngươi sẽ chết. Chết đói, chết khát, chết rét, ngươi sẽ chết rất thảm."
Hắn lùi khỏi hang động, giơ đao lên vạch một đường trên trần hang. Những tảng băng và tuyết lớn lăn xuống bịt kín cửa hang.
Tôi thấy tay chân bỗng nhẹ bẫng, rơi từ không trung xuống đất. Vầng trán vẫn nóng rực, trên người chi chít vết thương. Những xúc tu nhỏ xíu bắt đầu rụng xuống, giãy giụa trên mặt đất rồi cháy thành tro bụi.
Tôi khó nhọc bò dậy, phun ra một ngụm máu lớn lẫn cả mẩu lưỡi bị cắn đứt.
Mãi một lúc sau tôi mới đứng dậy được, cười khổ. Lưỡi mất một mẩu, không chết nhưng nói năng sẽ không còn rõ ràng nữa.
Tôi nhìn quanh, vách hang cũng đóng băng, có những tảng băng rất trong, có thể soi rõ bóng người. Tôi bước tới, đưa tay chạm vào. Tảng băng phản chiếu hình ảnh của tôi.
Trên trán tôi có một viên đá hình thoi màu vàng, to bằng ngón tay cái, găm chặt vào da thịt. Nhưng đưa tay sờ, tôi lại chẳng cảm thấy gì.
Đây rốt cuộc là thứ gì?
Tôi luôn thắc mắc trán mình giấu thứ gì, thậm chí còn nghĩ có khi nào trên đó mọc ra một cái miệng không. Ý nghĩ ấy thật kinh dị.
Tôi nhìn kỹ viên đá trong băng, bỗng trước mắt hiện ra một người phụ nữ mặc áo giáp, đội mũ trụ.
Tôi giật mình lùi lại, người phụ nữ trong băng cũng lùi theo.
Đây... là tôi sao?
Tôi không thể tin nổi. Người phụ nữ trong băng rất đẹp, nhưng không phải kiểu đẹp nhu mì mà là đẹp uy nghi, toát lên vẻ oai phong khiến người ta không dám nhìn thẳng, bất giác phải cúi đầu.
Tôi lẩm bẩm: "Ngươi là ai?"
Vì mất một mẩu lưỡi, tôi nói hơi ngọng. Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: "Đó là kiếp trước của thí chủ."
Tôi giật mình quay lại, là Đức Tín đại sư.
Đức Tín đại sư vẫn mặc bộ tăng bào màu xám cũ kỹ, chắp tay trước ngực, tay đeo một chuỗi tràng hạt mỉm cười nhìn tôi.Khoảnh khắc ấy, tôi như thấy trước mặt mình là một vị Phật Đà.
"Đức Tín đại sư, sao người lại ở đây?" Tôi nói không rõ ràng, máu lại trào ra.
Đức Tín bước tới, nhẹ nhàng điểm vào cổ họng tôi. Máu lập tức ngừng chảy, nhưng thịt thì chưa mọc lại.
Đức Tín mỉm cười: "Nơi nào có Phật tâm, nơi đó có tôi. Khương thí chủ, cô có Phật tâm nên tôi có thể đến bên cô, đến trong lòng cô bất cứ lúc nào."
Tôi cười khổ: "Phật tâm? Đức Tín đại sư, con là một quái vật. Cách đây không lâu, con đã nổi điên và giết chết bạn mình."
Đức Tín đại sư mỉm cười, nụ cười như ẩn chứa vô vàn Phật lý.
"Cô muốn biết mình là ai?" Ông ấy hỏi.
Tôi vội vàng gật đầu.
Ông ấy chắp tay trước ngực, niệm một câu Phật hiệu: "Kiếp trước cô ở Địa Ngục. Muốn tìm lại ký ức, chỉ có thể quay về đó."
Tôi hít sâu: "Tu vi của con nông cạn, xuống Địa Ngục e rằng không thể sống sót trở về."
"Nữ thí chủ đừng lo." Đức Tín đại sư tháo chuỗi tràng hạt ném xuống đất. Tràng hạt vòng thành một vòng tròn, bên trong hiện ra một lối đi đen ngòm. Từ đó vọng ra vô số tiếng gào thét bén nhọn, như hàng ngàn hàng vạn lệ quỷ đang khóc than.
Sống lưng tôi lạnh toát. Trong sự việc ở bệnh viện tâm thần thành Tây, tôi từng dùng bí pháp gia tộc mở cánh cổng Địa Ngục. Dù chỉ một lần, tôi sẽ không bao giờ quên những tiếng gầm rú thống khổ từ đó vọng ra.
Lối đi này dẫn xuống Địa Ngục.
Đức Tín đại sư bước tới, đưa tôi một viên tràng hạt: "Ngậm nó trong miệng. Nhớ kỹ, cô chỉ có một tiếng, phải trở về trước khi hết giờ. Trong thời gian này tuyệt đối không được nói chuyện. Muốn trở về, chỉ cần bóp nát viên tràng hạt này."
Tôi ngậm viên tràng hạt vào miệng. Đức Tín đại sư nói thêm: "Dưới này là tầng địa ngục thứ nhất, toàn những quỷ hồn tội nhẹ, đừng sợ. Tìm được câu trả lời thì mau chóng trở về."
Nói rồi, ông ấy đặt tay lên vai tôi, đẩy nhẹ. Tôi rơi vào hố đen. Tiếng thét chói tai bên dưới càng lúc càng lớn khiến đầu óc tôi choáng váng, đau nhức.
Không biết bao lâu sau, tôi thấy mình đứng trước một dòng sông. Ven sông nở rộ những bông Bỉ Ngạn đỏ rực như lửa và máu, trải dài đến tận chân trời.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, một màu đen kịt, không phân biệt ngày đêm.
Đây là Địa Ngục sao?
Dòng sông này, hẳn là Vong Xuyên trong truyền thuyết?
Lúc này, tôi thấy những hồn ma trống rỗng xuất hiện bên Vong Xuyên, xếp hàng ngay ngắn đi dọc bờ sông.
Những quỷ hồn đó già trẻ, nam nữ đều có. Có kẻ đeo vàng bạc như nhà giàu, có kẻ rách rưới, áo quần vá víu, tất cả đều mang vẻ mặt đau khổ.
Bên cạnh, có những võ sĩ mặc giáp cổ, tay cầm vũ khí cổ xưa, đang lùa những quỷ hồn này.
Họ tiến về bến đò Vong Xuyên. Những chiếc thuyền nhỏ xuất hiện trên sông, mỗi chiếc thuyền có một người chèo.
Thuyền cập bến, quỷ hồn chen lấn xô đẩy, móc từ trong ngực ra những đồng minh tệ dày cộp đưa cho người chèo thuyền.
Kẻ giàu có nhanh chóng lên thuyền, ngồi những chỗ tốt. Kẻ không có tiền thì phải chen chúc ở chỗ nguy hiểm, còn những người không có đồng nào thì bị người chèo thuyền cấm lên.
Tôi vội vã chạy tới định lên thuyền, nhưng người chèo thuyền chặn lại, đưa tay ra với vẻ mặt lạnh lùng.
Tôi lơ ngơ bừng tỉnh, sờ soạng khắp người mà chẳng thấy gì. Người lái đò đã sẵn sàng rời đi, tôi cắn răng móc trong túi ra một viên hồng ngọc cài áo.
Đây là món quà đầu tiên Chu Nguyên Hạo tặng tôi, được tôi lựa chọn tỉ mỉ trong một lần anh đưa đến tiệm trang sức. Tôi luôn nâng niu cất giữ, giờ cũng đành mang ra.
Tôi đưa viên hồng ngọc cho người lái đò. Hắn cầm lấy, vuốt ve hồi lâu rồi cất giọng khàn khàn như tiếng thìa cạ vào đáy bình gốm: "Lên thuyền đi."
Tôi bước lên thuyền, ngồi cạnh một gã trung niên tướng mạo tầm thường, ăn vận bảnh bao như một doanh nhân thành đạt.
Tôi hất mạnh tay gã ra, khịt mũi khinh bỉ. Gã có vẻ sợ hãi lùi ra xa một chút. Tôi nhếch môi cười, loại háo sắc mà nhát gan này, chẳng trách bị đày xuống địa ngục.
Đột nhiên, có người hét lên: "Huyết điểu đến rồi!"
Cả bến đò náo loạn. Tôi ngẩng đầu, liền thấy một đám đỏ rực từ phía chân trời lao đến. Nhìn gần mới rõ, đó là cả một đàn chim đỏ như máu.
Bọn chúng có thân hình quái dị, vừa giống chim vừa giống dơi, cái mỏ dài nhọn hoắt ánh lên vẻ tàn nhẫn.
Huyết điểu lao xuống tấn công những chiếc đò. Chúng bay rợp trời, gieo rắc nỗi kinh hoàng.
Những hồn ma bị chúng mổ vỡ đầu, hút cạn hồn phách. Các quỷ hồn kinh hãi chạy trốn, ai sơ sẩy rơi xuống sông Vong Xuyên, vùng vẫy vài cái rồi chìm nghỉm.
Tương truyền, Vong Xuyên cũng như Nhược Thủy, đến một cọng lông cũng không nổi. Rơi xuống là chết chắc.
"A!" Tiếng hét thất thanh vang lên bên cạnh. Tôi quay đầy lại, thấy gã đàn ông lúc nãy đang ôm một cậu bé che ở trước người.
Một con huyết điểu đang tấn công gã, giờ chuyển sang đứa trẻ. Cậu bé sợ hãi khóc thét gọi mẹ.
Tôi động lòng trắc ẩn, dùng sức mạnh tâm linh khống chế con huyết điểu, ném nó xuống sông Vong Xuyên.
Cậu bé vẫn khóc toáng lên. Tôi vội ôm lấy cậu, vỗ về an ủi.
Bất ngờ, một con huyết điểu khác từ trên trời lao xuống. Cậu bé sợ quá, hét lên rồi bám chặt lấy tay tôi, đẩy tôi về phía cái mỏ của nó.
Tôi không thể tin nổi, đứa bé vừa được cứu lại phản bội tôi.
Tôi bị bất ngờ không phản ứng kịp nên đâm sầm vào mỏ huyết điểu, bị xé mất một mảng thịt lớn. Đò chao đảo dữ dội, tôi trượt chân rơi tõm xuống sông.
Ào!
Nước Vong Xuyên ập đến từ khắp mọi phía. Tôi nhìn thấy cậu bé đang nhìn mình với ánh mắt vừa may mắn vừa hả hê, như thể đang nói: "Ngu ngốc, ai bảo chị cứu tôi."
Tôi bỗng nhớ ra, những hồn ma này đều là kẻ có tội. Tội trạng có thể không quá nặng, nhưng chẳng ai tốt đẹp gì.
"Khốn kiếp!" Cảm giác bị lừa gạt trào dâng. Tôi phẫn uất gầm lên. Chẳng biết tại sao, toàn bộ thân thể mạnh mẽ bay lên khỏi mặt sông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]