Edit: Frenalis
Tôi đồng ý rồi cúp máy.
Nhìn chiếc điện thoại trong tay, không hiểu sao tôi lại ném nó vào bụi cỏ, rồi nấp trên một cây đại thụ cách đó vài trăm mét, âm thầm quan sát.
Nếu là trước kia, tôi chắc chắn sẽ tin tưởng Chu Nguyên Hạo vô điều kiện, nhưng hiện tại, tâm cảnh của tôi đã thay đổi.
Sự nghi ngờ giống như một loài dây leo, một khi đã nảy mầm thì sẽ nhanh chóng lan rộng, không thể ngăn cản.
Trời càng lúc càng lạnh, tuyết vẫn rơi không ngừng. Tôi lạnh cóng đến tê cứng cả chân tay, không dám xuống khỏi cây, đành lấy một viên đan dược chữa thương ra uống để hồi phục chút sức lực.
Không biết qua bao lâu, tôi bỗng thấy Chu Nguyên Hạo xuất hiện trong rừng. Anh bước đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến chỗ tôi ném điện thoại.
Anh nhìn quanh quất, không thấy ai, liền lục tìm trong bụi cỏ, tìm thấy chiếc điện thoại tôi vứt bỏ lúc nãy.
Anh lại nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm bóng dáng tôi. Tôi nín thở chờ đợi.
Anh đứng đó chờ suốt một tiếng đồng hồ, tuyết rơi phủ đầy vai anh. Quỷ không có thân nhiệt, nên tuyết sẽ không bao giờ tan.Dù quỷ không sợ lạnh, nhưng tôi vẫn thấy áy náy. Tôi không nên nghi ngờ anh, sự đa nghi là liều thuốc độc lớn nhất trong tình yêu.
Tôi đang định trèo xuống thì nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ. Tôi giật mình, nấp kỹ hơn.
Người đến là hai gương mặt quen thuộc, Vương xử trưởng của Ban Điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3538616/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.