Tư Không Thiếu Trạch không hỏi gì, trực tiếp cắn ngón trỏ, nhỏ một giọt máu vào giữa bát quái. Bát quái ở giữa vẽ hình âm dương ngư, giọt máu cương thi vừa nhỏ vào, âm dương ngư liền chuyển động.
Chu Nguyên Hạo niệm chú ngữ, ngôn ngữ rất khó hiểu. Chu gia là hậu nhân Cơ gia, nghe nói là hậu duệ vương tộc nhà Chu, có lẽ đây là ngôn ngữ thượng cổ.
Chú ngữ dài dằng dặc niệm xong, anh bỗng nhiên điểm vào âm dương ngư. Âm dương ngư như nước, dập dờn gợn sóng nhàn nhạt.
Gợn sóng lan ra, toàn bộ bát quái đồ biến thành một mặt gương, trong gương hiện lên một hình ảnh.
Hình ảnh một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi bên giường khóc thầm, trên giường nằm một thiếu nữ xinh đẹp, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, vô hồn, tựa hồ đang bệnh nặng.
"Họ là hậu nhân của đại ca tôi sao?" Tư Không Thiếu Trạch hơi nhíu mày, "Có thể tìm ra họ ở đâu không?"
Chu Nguyên Hạo lại điểm một cái, hình ảnh thay đổi xuất hiện một dãy nhà, là một tứ hợp viện cũ kỹ, có bốn năm hộ gia đình. Trên cửa treo tấm biển xanh ngọc: Ngõ Đông Nam, số 36.
Sau đó, Chu Nguyên Hạo thu tay lại, hình ảnh biến mất, chỉ còn lại bát quái vẽ chu sa trên đá.
Tư Không Thiếu Trạch thấp giọng nói: "Không ngờ đại ca còn có hậu nhân, đa tạ Chu công tử hỗ trợ, sau này tôi sẽ hậu tạ."
"Không cần tạ." Chu Nguyên Hạo nói, "Chỉ cần tướng quân không lạm sát kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3532199/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.