Edit: Frenalis
Thanh Vân đạo trưởng nói: "Việc luyện hóa ma khí là điều quan trọng nhất. Mạng sống của một người so với hàng nghìn sinh mạng trong nhà này có là gì? Sư huynh, xin hãy bắt đầu đi."
Tôi tái nhợt mặt mày, không thể tin được. Tôi không chết vì ma khí mà lại chết dưới tay lão già thối tha Lao Sơn này sao? Quá oan uổng!
Tôi vội vã sờ trán, cảm thấy sắp chết đến nơi. "Mau mở chuông ra cho tôi!" tôi cầu xin.
Đột nhiên, nhiệt độ xung quanh tôi tăng cao. Toàn bộ chuông trở nên đỏ rực. Tôi hoảng sợ ôm đầu: "Không! Cứu mạng! Mau thả tôi ra ngoài!"
Ngay lúc nguy cấp nhất, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ từ bên ngoài. Bạch Vân đạo trưởng gầm lên: "Ai? Ai dám đánh lén ta!"
Chuông Kinh Thiên rung chuyển dữ dội. Tôi choáng váng, những người Lao Sơn cũng kinh ngạc nhìn chuông bay lên, thu nhỏ lại bằng nắm tay và bay về tay áo Bạch Vân đạo trưởng.
Tất cả mọi người trong đại điện đều nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cũng bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bạch Vân đạo trưởng che ngực, râu trắng dính máu.
"Tiểu Lâm, cô thực sự còn sống ư?" Diệp Vũ Lăng vừa mừng vừa sợ.
Nụ cười của cô ấy đột ngột tắt lịm. Cô ấy nhìn ra sau tôi với vẻ không tin tưởng. Tôi quay lại, nhìn thấy Chu Nguyên Hạo xuất hiện từ hư không với vẻ mặt u ám. Anh nắm tay tôi, kéo về phía sau.
"Chu Nguyên Hạo?" Trương Hoành Thái lên tiếng, không dám tin nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3505463/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.