"Cô đã nhìn thấy quá khứ của tôi." Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi tiếp tục giả ngốc: "Cái gương đó chỉ có thể nhìn thấy quá khứ của chính bản thân, sao anh lại cho rằng tôi nhìn thấy quá khứ của anh?"
Hắn nói dứt khoát: "Trong khoảnh khắc vừa rồi, tôi cảm giác chúng ta tâm linh tương thông."
Tôi hơi lúng túng nên đổi chủ đề: "Thẩm tiên sinh, cách bắt chuyện của anh lạc hậu quá rồi, đứa bé ba tuổi cũng sẽ không bị mắc lừa."
Thẩm Diệp liếc nhìn tôi không nói gì.
Chúng tôi vốn cho rằng còn sẽ có một trận chiến khốc liệt, nhưng không ngờ đoạn đường còn lại một đường bằng phẳng, tuy gặp phải một số cảnh tượng đáng sợ nhưng lại không gặp phải ma quỷ nào.
Đi đại khái nửa tiếng, lối ra mê cung hiện ra trước mặt chúng tôi, các du khách vui đến phát khóc.
"Thật tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng đã đi ra." Người phụ nữ trung niên kêu lên: "Tôi tưởng mình sẽ chết ở trong đó chứ."
Nhân viên văn phòng khoảng ba mươi tuổi đột nhiên di chuyển, đẩy mạnh người phụ nữ trung niên về phía chúng tôi, rồi nhanh chóng chạy về phía lối ra.
Người phụ nữ trung niên lo lắng: "Chỉ có người đầu tiên ra ngoài mới lấy được vé. Hắn thật hèn hạ."
Khi bà ta định đuổi theo, tôi kéo bà ta lại nói: "Đợi đã!"
"Tránh ra!" Bà ta đẩy tôi ra và xông ra ngoài.
Trông bà ta yếu đuối như vậy nhưng tốc độ lại cực nhanh, mấy bước đã đuổi kịp nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3447265/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.