Chương trước
Chương sau
Bây giờ tuy rằng không cho phép tự do buôn bán nhưng ngoài những thứ mà nông dân làm để hiến ra thì những thứ còn lại vẫn có thể trao đổi với Cung Tiêu Xã.

Hơn nữa hai tháng nữa là đến tết, thịt là một món rất hiếm, người trong thành còn thiếu thịt rất nhiều, việc này người ở đây muốn cũng đừng mơ đến.

Bây giờ người nhà họ Ngô cũng không thể quản cô, dù sao đối với bọn họ mà nói Ngô Mai chính là cái người có thể không có cũng được.

Lần đầu tiên vào trong thành, cô dựa theo ký ức mà đi đến Cung Tiêu Xã, sau đó lấy thịt heo từ trong bao tải ra cho bọn họ xem: “Các chị em gái, thịt lợn rừng này là nhà tôi tự mình săn, muốn đổi vài thứ có được không?”

Người bán hàng vốn đang xỉa răng không để ý đến, nhưng vừa nghe Ngô Mai nói như vậy thì trên mặt liền nhiều thêm chút ý cười: “Thịt lợn rừng sao? Đúng là một thứ đồ hiếm, mau đưa cho tôi nhìn xem.”

Ngô Mai kéo miệng bao tải ra cho cô ta xem, nhà người bán hàng này cũng rất thiếu thịt mà nhà cô ta lại còn rất giàu, bởi vậy nên khi cô ta mắt thường vừa nhìn thấy đã sáng lên, cô ta cười nói: “Nhóc con, em muốn đổi cái gì?”



Ngô Mai thở dài: “Tôi muốn đổi một cái chăn trải giường và một bộ quần áo. Chị không biết đâu, người nhà tôi vì để trả nợ nhân tình cho người ta mà muốn gả tôi ra ngoài, nhưng mà không cho tôi cái gì cả, lễ hỏi người khác đưa bọn họ lại giấu đi, vì vậy tôi cũng đành cực khổ đi vào núi sâu săn bắt, suýt chút nữa là không còn mạng, một ít giao cho nhà nước, còn lại đều đem đến để đổi đồ.”

Cô nói như vậy khiến cho người nghe đồng cảm, mà người bán hàng trong Cung Tiêu Xã cũng như thế, cô ta giúp cô chọn không ít thứ, chăn nệm màu đỏ rực, xà phòng và hộp xà phòng, cây lược, dây cột tóc thì không nói gì, còn giúp cô chọn thêm một áo dài màu đỏ rực, bởi vì bây giờ Ngô Mai đã giảm gần hai mươi cân, dù bây giờ béo thì cũng chỉ hơi béo thôi. 

Vì vậy cái áo bông màu đỏ này mặc lên người cô cực kỳ đẹp.

Trên thị trường một đầu heo cũng có thể bán được mấy chục khối, Ngô Mai mua một cái rương dùng khóa khóa lại đặt ở dưới giường.

Triệu Tiểu Nga hỏi nhiều hơn một câu, Ngô Mai liền nói: “Mẹ, đây là con vì mình mà chuẩn bị của hồi môn, con cũng không có gì tốt ngoài mấy cái đồ chắp vá vụn, cũng không biết ai đang mặc quần áo để con mặc đến nhà chồng đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.