Chương trước
Chương sau
“Nhưng mà....” Lời còn chưa nói hết thì cô đã bị Trần Kiến Hoa vội vã kéo vào phòng tân hôn.

Mẹ Trần nhìn dáng vẻ của con trai mình, trên mặt có chút chua xót khó nói thành lời.

Bên trong phòng tân hôn trang trí hai ngọn nến, Ngô Mai thoáng quan sát cách bố trí trong phòng một chút.

Căn phòng này rất lớn, bên trong phòng có mấy cái rương, trên giường trải khăn trải giường có chim hỉ trèo trên cây mai, phía trên giường có đặt một cái chăn màu đỏ chót chất tơ lụa, vừa thấy thì đã biết tất cả được bày trí rất tỉ mỉ, cô nghĩ nếu Trần Kiến Hoa từ nhỏ đã có tiền trợ cấp của cha anh thì tại sao còn đi trộm tiền chứ?

Cô nhìn thấy Trần Kiến Hoa nằm uỵch xuống giường, Ngô Mai có chút cảm giác thấp thỏm, cho dù đời trước cô được phong làm hoa khôi nhưng mà cũng không có bạn trai, vì vậy không có việc mà cô và người đàn ông vừa mới quen đã ngủ chung trên cái giường lớn, cho nên cô ngồi trên mép giường, cào móng tay, một lát sau cô quay đầu nhìn Trần Kiến Hoa đã ngủ mới khẽ thở phào một hơi.

Trong góc tường đặt rương đồ cưới của cô, bên trong đựng không ít quần áo và một số vật dụng hàng ngày của cô, cô trực tiếp đi đến chỗ đó phân loại hành lý.



Lúc này cô còn chưa biết những người bên ngoài cửa đang cụt hứng lắc đầu, những người này đều đến để nghe động phòng, xưa nay nếu có nhà nào kết hôn thì đám quậy phá bọn họ cũng không bỏ qua.

Có điều hôm nay nghe lâu vậy rồi cũng không có tiếng động gì, đúng thật là hiếm thấy, anh trai Kiến Quốc của Trần Kiến Hoa lôi kéo mọi người rời đi, Vương Đại Quân kéo Trần Kiến Quốc nói: “Trần đại ca, không phải là Kiến Hoa không được đó chứ? Bọn anh có dạy nó chưa?”

Nghe xong những lời này khiến cho Trần Kiến Quốc thấy buồn cười, còn đánh đầu Vương Đại Quân một cái: “Cậu nghĩ cái gì vậy, nói không chừng hôm nay Kiến Hoa mệt mỏi rồi, đi thôi, muộn vậy rồi mọi người mau trở về ngủ đi.”

Mặc dù mùa đông lạnh nhưng mà đám nông dân khó có được lúc nhàn rỗi, hẹn xong mấy ca đánh bài một chút chẳng phải là rất tốt sao.

Vương Đại Quân cười nói: “Cũng đúng, nhưng mà anh Kiến Quốc, sao mà Kiến Trung không trở về vậy? Ngay cả khi nó lên đại học rồi thì cũng là anh em tốt của chúng ta mà, không phải trước đây nó có quan hệ tốt nhất với Kiến Hoa à?”

Trần Kiến Quốc cười ha hả: “Tôi cũng không biết nữa, hơn nữa nghe nói nó đang học tập trong thành phố, nếu mà cứ đi như vậy thì làm lỡ công việc, để sau này nó bổ sung lễ cưới sau.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.