Phòng lớn nhà họ Trần ở ngay phía trước, Trần Kiến Quốc cười rồi đi vào cửa, những người còn lại tiếp tục đi lên phía trước, chỉ thấy có người xem thường nói: “Lúc đầu cái danh ngạch này vốn là cho Kiến Hoa, nó không chỉ là trẻ mồ côi của liệt sĩ, mà tất cả điều kiện có chỗ nào không phù hợp hơn Trần Kiến Trung đâu, trước đây Trần Kiến Trung và thầy người ta đánh lộn, Kiến Hoa đi giúp đỡ, kết quả Kiến Hoa cứng cổ không xin lỗi, còn thằng Trần Kiến Trung đó lại chạy trước.”
“Được rồi, đừng nói những lời này nữa.” Dường như Vương Đại Quân nghĩ đến gì đó, liền cắt đứt lời nói của người khác.
**
Ngô Mai cởi áo khoác bông dày bên ngoài xuống, cô có hơi run rẩy một chút, bỗng bên ngoài có người gõ cửa, cô lại mặc quần áo bận bịu ra mở cửa, người đứng ngoài cửa vậy mà lại là mẹ Trần, bà bưng một chậu nước nóng từ ái nhìn cô.
“Mai Tử, Kiến Hoa đã ngủ chưa con? Hai đứa có muốn ngâm chân hay không, giữa mùa đông ngâm chân sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
Không ngờ đến mẹ anh lại đối xử với cô rất bình thường, mẹ Trần Kiến Hoa quả thật trông không giống như quả phụ bình thường.
Cô từng nghe nói lấy chồng tuyệt đối không được lấy đứa con trai độc nhất của quả phụ, như vậy chắc chắn sẽ chịu tra tấn, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần đấu trí đấu dũng luôn rồi, không ngờ đến rằng mẹ chồng của cô nhìn vậy nhưng thật ra không tồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-beo-o-thap-nien-70/2509790/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.