Đường Trạch đi xuống đóng cửa sổ, ngang qua nhìn thấy liền rướn người nhìn ra cửa sổ, Cố Như xuống sân rồi, anh vội kéo rèm rời khỏi tìm gặp Cố Như muốn trả lại.
Lúc vừa ra tới nhà xe mới sực nhớ, lục hết mấy ngăn kéo trong cặp, sờ túi quần mấy lần cũng không thấy, biết là bỏ quên điện thoại trong giảng đường nên quay người lại lấy. Đường Trạch phía sau vô tình đi tới, vì vội vàng quá không để ý nên vô tình đụng phải anh.
- Á, giáo sư Đường?
Cô giật mình lùi bước ra sau tạo khoảng cách an toàn.
- Đi đứng kiểu gì vậy?
Cố Như ngượng đỏ mặt, giả vờ vén tóc nhìn sang hướng khác không nói gì. Đường Trạch trả lại chiếc điện thoại, cô thoáng ngạc nhiên nhìn anh ấy đưa tay ra lịch sự nhận lấy rồi cười bẽn lẽn cảm ơn. Thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô sinh viên, Đường Trạch cũng nhẹ lòng được một chút.
- Trải qua nhiều chuyện như vậy em vẫn cười được à, em có thực sự ổn không vậy?
Cố Như cười tươi nói:
- Bình thường mà!
Cười đó, nhưng mắt vẫn đượm buồn… Đằng sau nụ cười là một câu chuyện chưa bao giờ được kể, Cố Như là người rất giỏi che đậy cảm xúc, cô để lại hình ảnh đẹp trong anh bằng một cô gái hay cười, điềm đạm bước qua khó khăn. Đường Trạch có thể cảm nhận được hết nỗi đau của cô ấy thông qua biểu hiện bên ngoài.
- Về nhà nhanh lên, mây đen kéo tới rồi kìa, coi chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-bac-lieu/2938472/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.