Đường Trạch ngẩng đầu nhìn cô ấy một lúc rồi nở nụ cười lém lỉnh hỏi:
- Em không chịu gả cho anh hả?
Cô ấy nhướng mày, trêu:
- Cho em một lý do để gả cho anh đi!
Nhìn vào đôi mắt tinh anh, nghịch ngợm pha chút ranh mãnh rất thú vị, anh đặt chiếc ly xuống bàn lớn giọng tuyên bố:
- Nhà anh cho con dâu ngủ tới 12h!
Gãi đúng chỗ ngứa, khóe miệng phiếm cười như vẫn giả vờ bình tĩnh, Cố Như quay qua khóa vòi nước. Đường Trạch đắc ý:
- Trúng tủ rồi mới im lặng phải không?
...…o0o…...
Khánh Chi dọn thức ăn đặt lên bàn, vừa hay Đường Trạch về tới.
- Khánh Chi, ba về rồi!
Cố Như lập tức lùi bước ra sau, núp bóng sau lưng anh ấy.
- Che em lại!
Khánh Chi cỡi tạp dề ra, bước ra ngoài. Có cái gì đó đang đứng lấp ló phía sau Đường Trạch, không thể giấu được, nó nghiêng người nhìn.
- Cái gì đằng sau ba vậy?
- Là c...
Không cần anh ấy vạch trần, Cố Như tự xuất đầu lộ diện, một tay bám áo anh, ló đầu ra vẫy tay chào.
- Haha, xin chào.
Khánh Chi cau mày lại, tỏ ra khó chịu khi vừa nhìn thấy Cố Như.
- Sao ba dẫn theo “nó” về nhà?
Dứt câu, tự nhiên bị bàn tay bí ẩn véo tai, con bé đau tới hét lên:
- Ahh, đau quá ba ơi!
- Con không được vô lễ với cô ấy! Dù sao cô ấy cũng lớn hơn con tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-bac-lieu/2938016/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.