Minh Danh thấy cửa không khóa, tự nhiên bước vào.
- Đường... à, bé Như tới kiếm Đường Trạch hả?
Cố Như gấp đôi tấm vé bỏ vào túi quần trả lời:
- Dạ, hôm nay con tới muốn làm công ích, con đang tính đi kiếm chú đó!
- Vậy chờ chú một chút! Đợi xử lý xong chuyện quà tặng sẽ dẫn con đi đăng ký!
- Cảm ơn chú.
- Không có gì!
Minh Danh tới chỗ Đường Trạch, thông báo chuyện quà tặng sắp xếp xong hết rồi, kêu anh ấy qua đó một chuyến để xem qua. Nếu anh đã xác nhận rồi thì chú ấy sẽ cho nhân viên đưa tới viện dưỡng lão.
Đường Trạch đặt tay mình lên vai cô ấy, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
- Em ngồi đây đợi chút nha, anh theo Minh Danh qua kia coi thử!
- Dạ được, anh và chú đi làm việc đi!
Cố Như đứng trông theo bóng lưng hai người đàn ông khuất bóng sau cánh cửa, cô ấy đảo mắt quan sát căn phòng một lúc, rồi bước đến bàn làm việc Đường Trạch. Ngồi xuống chiếc ghế GJ422 màu nâu, đen mang hơi thở cổ điển với tay vịn cầu kì. Bên hông tay có trang bị nút bật ngả về sau, hoài cổ mà tráng lệ.
- Êm thiệt!
Buồn chán, Cố Như quyết định sắp xếp lại bàn làm việc của Đường Trạch. Thật bất ngờ, bức ảnh chụp chung của cả hai dưới gốc cây phượng lúc trước mỗi người giữ một tấm, từ lâu Đường Trạch đã đóng khung, ép kín cẩn thận lưu giữ trịnh trọng trên bàn làm việc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-bac-lieu/2938013/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.