Quá tồi tệ khi cả ngày ngồi mãi một chỗ trong nhà, luôn dành dụm từng đồng lẻ những vẫn không dư được bao nhiêu, nên có đôi khi anh cảm thấy không thể xoay sỡ hết được.
Nhưng anh ấy không được phép gục ngã, cũng không được phép nản lòng. Vì cố gắng mới có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn, nếu thoái chí chỉ khiến bản thân tuột dốc và càng ngày càng xa cuộc sống tốt đẹp kia thôi.
Làm sao để một người cha, một người đàn ông có thể để con gái và bạn gái mình chịu khổ cùng anh gánh vác gia đình chứ? Cả đời làm chuyện tốt tới cuối cùng tại sao lại phải sống túng thiếu như vậy? Đôi khi anh có chút chạnh lòng, phải chấp nhận sự tầm thường và đôi khi là sự bất lực của bản thân.
Nhưng anh vẫn đặt ra phương châm cho mình, cũng như tự khích lệ bản thân rằng: “lạc quan yêu đời là liều thuốc giải độc cho cuộc sống! Hôm nay không dễ dàng ngày mai sẽ khó khăn hơn, nhưng ngày kia sẽ tươi đẹp hơn.”
Trước khi bình minh lên luôn có một khoảng thời gian rất tối, anh ấy phải lặng lẽ nỗ lực để khiến mọi người ngạc nhiên, không cần phải đi ngược chiều gió nhưng nhất định phải can đảm hướng lên phía trước!
...…o0o…...
...Thời gian sau đó tại trường đại học Tây Kỳ......
30 phút nữa đến giờ lên lớp, Khánh Chi, Cố Như di chuyển từ nhà xe vào sân trường. Đi qua hàng cây xanh rậm rạp, Cố Như nghe giọng nói vọng ra:
- Thằng Mẫn lớn từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-bac-lieu/2937985/chuong-52.html