Đêm khuya tĩnh lặng, sự bận rộn qua đi. Cố Như lo lắng đứng ngoài ban công, chống tay lên lan can không ngừng tắt mở điện thoại trong tay. Cô có thể đoán được hậu quả từ nguyên nhân trước, cũng có thể suy ra nguyên nhân sâu xa từ kết quả đó.
Cô đoán Từ Đông đã biết chuyện gây bất lợi cho Khánh Chi, vì trước nay con bé chưa từng về trễ mà không báo trước.
Đường Trạch cầm tách trà bước vào phòng với chiếc áo choàng lụa xanh xám, cùng màu với chiếc áo choàng Cố Như đang mặc, nói đúng hơn họ đang mặc đồ cặp.
Đường Trạch đã quá tuổi để làm những điều trẻ con như vậy, nhưng Cố Như thì khác, cô ấy chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi. Cô có quan niệm “người có đôi thì vật phải có cặp”, cô ấy muốn người khác chú ý, bằng cách để khoe khéo tình yêu.
Anh ngồi xuống giường, kéo chiếc ghế gỗ gần đó sát bên giường, đặt tách trà xuống. Nhìn Cố Như ngoài ban công kêu:
- Anh pha trà cho em rồi nè! Con bé lớn rồi, nó biết mình làm gì mà, thi thoảng nó sẽ đi chơi khuya, hoặc qua đêm ở nhà bạn, em đừng lo! Vô đây với anh!
Cố Như quay lại, anh thấy quai hàm cô động đậy, nhưng rồi cũng chẳng nói gì, chỉ còn tiếng thở dài. Cô định vào trong thì điện thoại trên tay run lên, nhận được cuộc gọi từ mẹ, cô vừa vui mừng, vừa hồi hộp nghe máy.
- Alo, mẹ...
Đường Trạch bên trong chú ý, đứng dậy mang dép mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-bac-lieu/2937983/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.