5 tiếng chờ đợi, nay đã 6h sáng, Hồng Nhi trong phòng cấp cứu vẫn chưa hay tin gì cả, Viên Phúc Khang ngoài này vẫn tư thế ngồi quỳ xuống 5 tiếng, Viên lão gia do tuổi cao đã đã được Trần quản gia đưa về nhà trước đợi tin.
Trong giây phút này, Viên Phúc Khang nhớ lại cái lần gặp cô đầu tiên ở công viên, chạy đi kiếm cô ở nhà hàng, cố tình đuổi theo cô về quê nhà của cô, đương đầu với ba mẹ cô, mọi sự việc lúc này đang được anh từ từ nhớ lại, những giây phút hạnh phúc kia, những lúc anh vô tình làm cô khóc, mọi thứ hiện rõ ràng trước mắt anh.. Anh giờ đây làm được gì, bất lực ngồi đây để cô phải chịu trận trong cái sinh tử kia anh cười nhẹ, sau đó lại cười lớn, tiếng cười lớn của anh kiến cả bệnh viện phải giật mình, tiếng cười não nề, tuyệt vọng của anh.
Đèn trong phòng cấp cứu vẫn còn mở, Bác sĩ Lưu mệt mỏi bước ra, nhưng vẫn không bằng ánh mắt mệt mỏi kia.
_ Khang! Tôi cần cậu, cần cậu cho cô ấy động lực - Bác sĩ Lưu đi đến bên anh, đặt tay lên đôi vai anh., ánh mắt đầy hi vọng.
Khang không thể nói gì, chỉ vừa đứng dậy lại quỳ xuống vì anh đã quỳ thế này suốt 5 tiếng, được Bác sĩ Lưu đỡ dậy, diều anh vào phòng mổ, khử trùng, mặt áo cách li vào cho anh, sau đó dẫn anh vào phòng, nơi cô đang phải đối mặt với cái chết và sự sống suốt 6 tiếng vừa qua.
Lòng anh càng thắc chặc khi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-ay-la-vo-cua-tong-giam-doc-toi/552409/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.