Nam Cung Tước không chút do dự vọt vào trong xe. Cởi tây trang liền lập tức choàng lên người Nặc Băng.
”Lãnh Nặc Băng, em muốn tôi tức chết đúng không? Mưa lớn như vậy, emchẳng lẽ không biết tìm một chỗ trú mưa hay sao?” Nam Cung Tước nổi giận nói lớn. Thanh âm rất lớn, lớn đến mức sắp đem tai của Nặc Băng hỏngmất. Nhưng động tác mặc áo cho Lãnh Nặc Băng vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng.
Nam Cung Tước thật sự nổi giận, nhìn cô gái đáng ghét này giống nhưchú chó nhỏ đáng thương, cô độc, không nơi nương tựa một mình đi trênđường yên tĩnh.
Cả người sớm đã bị mưa ướt đẫm, trong lòng Nam Cung Tước không khỏinhói đau nói không nên lời. Cô làm thế nào để tự bảo vệ mình đây chứ.
Lãnh Nặc Băng ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tước, thời điểm nhìn thấy hắn,Lãnh Nặc Băng quả thật có một chút kinh hỉ. Nhưng vừa nghĩ tới tư liệutrong tay mình, Nặc Băng liền thấy đau đớn vạn phần. Đem cảm giác kinhhỉ đó rất nhanh đè nén xuống.
Trong tay cô gắt gao túm chặt tài liệu phân nửa đã bị mưa làm ẩm ướt,gắt gao nắm chặt, hận không thể xé rách nó thành nhiều mảnh nhỏ. Rồi sau đó lại bỏ quên, vật lộn một phen, lại ngước mắt đón nhận đôi mắt thương tiếc của người đàn ông kia, Lãnh Nặc Băng trong mắt không hề có chútlưu luyến nào,
”Cút! Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Lãnh Nặc Băng lớn tiếng gầm lên giận giữ, cho dù tiếng mưa rơi cực lớn cũng không che dấu được lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-an-xong-con-muon-chay/3151198/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.