Lâm Yên không đành lòng nhìn thẳng mà xem cái tin nhắn ngắn này.
Nhìn cái gợn sóng cuối tin nhắn vừa manh vừa đáng yêu, im lặng ngưng nghẹn.
Cái loại tin nhắn này, thật sự chính là cô gửi?
Cô! Không! Tin tưởng!
Bùi Duật Thành ôn nhu mở miệng: "Thời gian cuối tuần, tôi sẽ để trống cho cô."
Trong lòng Lâm Yên lệ rơi đầy mặt, trên mặt còn phải vui mừng hớn hở, "Ha ha... Tốt... Tốt lắm! Quá tốt rồi..."
Mịa nó! Quả thực!
Chẳng lẽ đây cũng là ý tưởng chân thật sâu trong nội tâm của cô? Không thể nào!
...
Mang theo tâm tình nặng nề, Lâm Yên theo thời gian đã hẹn đi tới khu nhà cũ Hạ gia, Mạc Thư Quân cùng Vân Hiên vừa vặn cũng đến.
Lão gia tử Hạ Định Khôn đứng ở ngoài cửa nghênh đón.
"Hôm nay tới thật sớm."
Lâm Yên bên này vừa xuống xe, liền trông thấy Mạc Thư Quân cùng Hạ Định Khôn đứng ở trước cửa trò chuyện cái gì.
"Thần tượng, gia nhập đội xe Hạ gia thật sự quá hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô."
Ánh mắt Mạc Thư Quân rơi vào trên người Lâm Yên, mở miệng cười nói.
"Chị gái..."
Một bên, Vân Hiên cũng nhìn về phía Lâm Yên nói.
"Tiểu Yên, cũng đã tới đông đủ, đi vào rồi nói." Lão gia tử lên tiếng.
Nghe thấy, mấy người Lâm Yên cũng không nhiều lời, sóng vai tiến vào khu nhà cũ Hạ gia.
Hôm nay, ở khu nhà cũ Hạ gia, những đội viên kia một người cũng không thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2734282/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.