Thực ra, sau khi Lâm Yên nói ra câu nói này, liền có chút hối hận, chính cô cũng không tin, huống chi người khác.
"Ha ha, lão gia tử, muốn mang hoa tiêu nhà ngài về không?" Lão Thang nhìn về phía Hạ Định Khôn cười nói.
Nghe thấy, mặt Hạ Định Khôn đen lên, cũng không mở miệng đáp trả.
"Nữ sĩ, cô đến cùng có giấy phép hoa tiêu hay không!" Công nhân viên nghiêm mặt nói.
"Ây... Có... Hay là không có?" Ánh mắt Lâm Yên rơi vào trên người Hạ Nhạc Phong, cô đến cùng là hẳn là có hay là không có...
"Chị Yên tỷ, chị, có mà?" Đầu Hạ Nhạc Phong có chút trống không, một ánh mắt của Lâm Yên, khiến cho da đầu cậu ta hơi tê tê.
"Há, tôi đây có." Lâm Yên nghiêm túc nói.
Công nhân viên gật đầu: "Được rồi, vậy xin lấy ra."
Lâm Yên: "Tôi không mang."
Công nhân viên: "..."
Hạ Nhạc Phong: "..."
"Cô xác định chính mình có giấy phép hoa tiêu đúng không." Thần sắc công nhân viên l nghiêm túc.
Lâm Yên: "..." Cô nên nói cái gì, có ai có thể dạy cô một chút hay không?
"Được rồi, nếu cô đã xác định, liền theo chúng tôi tới văn phòng đi, chúng tôi có thể thẩm tra network." Công nhân viên mở miệng.
Lâm Yên: "..." Cô cũng không nói chính mình xác định mà.
Nhưng mà, rơi vào đường cùng, Lâm Yên chỉ có thể đi theo vài vị công nhân viên tới khu vực làm việc.
...
Giờ phút này, trong văn phòng.
Một vị nam nhân trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2733852/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.