Chương trước
Chương sau
"Cô ta là hoa tiêu của cậu?"

Sau khi nghe Hạ Nhạc Phong nói, Lão Thang nhìn chằm chằm Lâm Yên, như có điều suy nghĩ.

Nhưng mà, Hạ Định Khôn một bên lại hơi biến sắc mặt, ánh mắt rơi vào trên người Hạ Nhạc Phong, lông mày nhíu lên.

"A... Hoa tiêu mới?" Lão Thang nhìn chằm chằm Lâm Yên, nhéo nhéo cái cằm, chợt nói với Lâm Yên: "Tiểu cô nương, đến đây, cầm giấy phép hoa tiêu của cô cho tôi xem một chút."

Lão Thang vừa dứt lời, sắc mặt lão gia tử Hạ Định Khôn và Hạ Nhạc Phong cũng bắt đầu có chút mất tự nhiên.

Lâm Yên chỉ là bọn họ tạm thời kéo qua cho đủ nhân số, làm gì có cái giấy phép hoa tiêu gì.

Như thi đấu sơ cấp này, xưa nay sẽ không đi kiểm tra giấy phép hoa tiêu, nhưng cũng có quy định, hoa tiêu nhất định phải có giấy phép chuyên nghiệp hoa tiêu, nếu như không có giấy phép, thì không thể tham gia trận đấu.

Mà Hạ Định Khôn đã đem tin tức Lâm Yên là hoa tiêu dự bị báo cáo cho ban tổ chức, nếu như Lão Thang thật sự làm thật, muốn truy xét giấy phép hoa tiêu của Lâm Yên, đội xe Hạ gia rất có thể bởi vì việc này mà trực tiếp bị đào thải...

"Anh cũng không phải ban tổ chức, lấy tư cách gì yêu cầu xem giấy phép hoa tiêu của tôi?" Hạ Nhạc Phong quát Lão Thang.

Nghe thấy, Lão Thang nhẹ gật đầu, nói: "Đúng, Tiểu Phong, vẫn là đầu óc của cậu tốt hơn, tôi gọi điện thoại cho ban tổ chức, để cho bọn họ tới tra, cám ơn cậu nhắc nhở tôi."

Dứt lời, Lão Thang quả nhiên lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho ban tổ chức.

Thấy thế, sắc mặt Hạ Nhạc Phong càng khó coi, hận không thể cho mình mấy cái bàn tay, nếu như không phải cậu ta nói lung tung, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Một bên, Lâm Yên hơi có chút im lặng, loại hình nhà chòi tranh tài như vậy, thế mà còn cần giấy phép hoa tiêu chuyên nghiệp... Hẳn là sẽ không nghiêm khắc như vậy đi...

"Cậu chớ quá phận!" Lão gia tử Hạ Định Khôn tức giận quát Lão Thang.

"Quá phận?" Lão Thang nhìn về phía Hạ Định Khôn, mỉm cười: "Lão gia tử, ngài nhìn một cái, tôi sợ là ngài hồ đồ rồi, không tuân thủ quy tắc tranh tài, gian lận... Tùy tiện kéo cá nhân tới thật giả lẫn lộn... Đến lúc đó xảy ra chuyện phải làm sao bây giờ, tôi đây cũng là suy nghĩ cho ngài thôi."

Không cho lão gia tử cơ hội mở miệng, Lão Thang tiếp tục cười nói: "Nha, lão gia tử, ngài đừng kích động như vậy, sẽ không phải thật sự bị tôi nói trúng chứ... Cô ta chẳng lẽ không có giấy phép hoa tiêu?"

Mặt Hạ Định Khôn đen thui, thân thể khẽ run.

"Lão gia tử, vậy phiền phức cũng lớn, nếu như cô ta thật sự không có giấy phép, các người chính là nganh nhiên trái với điều ước quy định tranh tài, vậy là phải bị cấm thi đấu, hẳn là không nghiêm trọng như vậy đi... A?" Lão Thang lớn tiếng cười nói.

Giờ phút này, Hạ Nhạc Phong lòng nóng như lửa đốt, Lão Thang này, thật mịa nó như một lão hồ ly!

"Người phụ trách đội xe Hạ gia ở đâu."

Một lát sau, vài vị công nhân viên bên tổ chức thi đấu đi vào hiện trường.

"Chào ngài..." Hạ Định Khôn cười nói với vài vị công nhân viên.

"Là như vậy, có người báo cáo, một vị hoa tiêu của đội xe các người không có giấy phép." Một vị công nhân viên mở miệng nói: "Vị kia hoa tiêu ở đâu."

"Nơi này." Lâm Yên phất phất tay.

"Cô khỏe chứ, xin lấy ra giấy phép hoa tiêu của cô, nếu như không có, cô không có cách nào dùng thân phận hoa tiêu tham gia trận đấu này." Sắc mặt công nhân viên nghiêm túc nói.

"Ây..." Lâm Yên nghiêng đầu, trầm tư một lát, nói với công nhân viên: "Cái kia... Nếu tôi nói tôi không mang, anh có thể tin tưởng hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.