Lâm Yên nói chuyện với Uông Cảnh Dương xong liền chuẩn bị xuống lầu, kết quả, vừa đi chưa được mấy bước, xoạt một tiếng, váy của cô bởi vì quá dài nên bị giày cao gót dẫm lên, trực tiếp xé rách.
Lâm Yên lập tức mắng ra tiếng: "Mẹ... Đây là bộ váy đắt nhất của tôi!"
Uông Cảnh Dương mặt đen nâng trán, "Tôi khuyên bà vẫn là đừng tự làm khó dễ mình, dù sao bà cũng không định lại đi theo con đường Bạch Liên Hoa trang điểm đậm!"
Lâm Yên trầm ngâm sờ lên cằm, "Có đạo lý đó Cẩu Tử! Huống chi tôi mặc thành dạng này, đến lúc đó khi bị đuổi giết làm sao bảo toàn tính mệnh?"
Uông Cảnh Dương: "..."
Nói xong, Lâm Yên nhanh chóng trở về phòng, thay một thân đồ thể thao vô cùng thuận tiện thoải mái.
Đây là bộ phim đầu tiên của Lâm Yên sau khi tái xuất, Triệu Hồng Lăng mang theo Đa Đa tự mình tới đón cô đi tới đoàn làm phim.
Lâm Yên đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, che đậy cực kỳ chặt chẽ rồi mới lên xe.
"Chị làm sao lại ăn mặc như thế này để đi làm chứ?" Đa Đa một mặt ghét bỏ.
Lâm Yên thở dài, "Ôi, vốn là mặc váy, thế nhưng là đi được một nửa thì bị giày cao gót dẫm lên xé rách, huống chi chị cũng thực sự không quen mặc váy, em cố nhìn đi!"
Đa Đa quả thực im lặng: "Lúc thiết lập Bạch Liên Hoa của chị đến cùng là diễn thế nào mà thành công? Có Bạch Liên Hoa cẩu thả như chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-quang-doi-con-lai-vua-ngot-ngao-vua-am-ap/2733530/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.