Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sau khi đã hạ quyết tâm, Lưu Tử Hằng lập tức gọi điện cho ba mình để nói rõ về quyết định của bản thân.
Ba Lưu chỉ trả lời thằng con đúng một câu:
- Nếu thực sự con có thể tay làm hàm nhai thì thế nào cũng được.
Vậy là Lưu Tử Hằng đã đạt được một hiệp ước mới với ba mình, sau đó cậu ta vẫy một chiếc taxi, xách theo hai túi ni lông to đùng về nhà.
Hứa Ngôn cũng một mình về nhà.
Khi cậu về tới nơi thì ba mẹ đều đã ngủ, thế nhưng trong phòng ngủ của Lộ Lăng vẫn còn loáng thoáng truyền ra những tiếng vui cười.
Hứa Ngôn thay dép xong thì bước tới trước cửa phòng ngủ của Lộ Lăng và đẩy cửa vào. Cậu nhìn thấy hai thiếu nữ đang sóng vai ngồi trên giường, mỉm cười nói chuyện gì đó với nhau.
Cảnh tượng này làm cho Hứa Ngôn nảy ra một câu hỏi lớn: Hai người có IQ chênh lệch lớn như vậy mà thực sự có thể tìm thấy tiếng nói chung sao? Uy lực của bệnh trẻ trâu khủng khiếp vậy cơ à?
Sau khi Hứa Ngôn đột ngột đẩy cửa vào, cả Lộ Lăng và Từ Thiên Tuyền đều lập tức im lặng, nhìn qua.
Ánh mắt của Từ Thiên Tuyền là không quan tâm, lạnh nhạt đến cực điểm, đương nhiên Hứa Ngôn cũng hiểu rằng đây là biểu hiện khi cô đơ người.
Lộ Lăng nhìn Hứa Ngôn với ánh mắt hoàn toàn không e dè:
- Làm sao mà bây giờ mi mới về nhà? Mi nhìn điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-gai-tuoi-teen-cua-toi/2936643/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.