Dịch giả: Lãng Nhân Môn
- Tao đã hiểu vì sao mày mặc một bộ quần áo cũ mà mãi mới thấy xuất hiện rồi... Vậy bây giờ mày nghe tao nói đây.
Nghe Hứa Ngôn nói như vậy, Lưu Tử Hằng cũng chống người, ngồi dậy, lạnh lùng chờ những lời tiếp theo của Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn vẫn giữ thái độ bình tĩnh, hỏi một câu:
- Tao hỏi mày một việc này: Từ khi mày sinh ra đến giờ, mày đã dùng hai bàn tay của mày để kiếm được một xu nào chưa?
- Chuyện này liên quan gì mà nói với tao?!
- Quan hệ rất đơn giản thôi. Nếu như bản thân mày có thể kiếm tiền thì ngay bây giờ, mày có thể rời khỏi ba mày, tự lo cho cuộc đời của mày. Tất cả những tù túng trong xã hội hiện nay mà chúng ta đang sống, nói cho cùng đều là hậu quả do việc không thể tự chủ về kinh tế.
Lưu Tử Hằng ngẩn người rồi mới phản bác:
- Bây giờ tao vẫn còn là một học sinh cấp ba, không thể kiếm được tiền là việc quá bình thường.
Hứa Ngôn nhướng mày, gật đầu:
- Vậy nên việc học sinh cấp ba bị cha mẹ quản lý cũng là việc rất bình thường thôi. Cả thế giới này có bao nhiêu học sinh cấp ba vẫn bị cha mẹ quản lý chặt chẽ mỗi ngày? Thế thì dựa vào đâu mà mày cho là mày có thể trở thành ngoại lệ?
- Tao...
Lưu Tử Hằng bỗng cảm thấy mình không thể nói được câu nào cả.
Hứa Ngôn cười trêu tức:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-gai-tuoi-teen-cua-toi/2936642/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.