- Tao đã hiểu vì sao mày mặc một bộ quần áo cũ mà mãi mới thấy xuất hiện rồi... Vậy bây giờ mày nghe tao nói đây.
Nghe Hứa Ngôn nói như vậy, Lưu Tử Hằng cũng chống người, ngồi dậy, lạnh lùng chờ những lời tiếp theo của Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn vẫn giữ thái độ bình tĩnh, hỏi một câu:
- Tao hỏi mày một việc này: Từ khi mày sinh ra đến giờ, mày đã dùng hai bàn tay của mày để kiếm được một xu nào chưa?
- Chuyện này liên quan gì mà nói với tao?!
- Quan hệ rất đơn giản thôi. Nếu như bản thân mày có thể kiếm tiền thì ngay bây giờ, mày có thể rời khỏi ba mày, tự lo cho cuộc đời của mày. Tất cả những tù túng trong xã hội hiện nay mà chúng ta đang sống, nói cho cùng đều là hậu quả do việc không thể tự chủ về kinh tế.
Lưu Tử Hằng ngẩn người rồi mới phản bác:
- Bây giờ tao vẫn còn là một học sinh cấp ba, không thể kiếm được tiền là việc quá bình thường.
Hứa Ngôn nhướng mày, gật đầu:
- Vậy nên việc học sinh cấp ba bị cha mẹ quản lý cũng là việc rất bình thường thôi. Cả thế giới này có bao nhiêu học sinh cấp ba vẫn bị cha mẹ quản lý chặt chẽ mỗi ngày? Thế thì dựa vào đâu mà mày cho là mày có thể trở thành ngoại lệ?
- Tao...
Lưu Tử Hằng bỗng cảm thấy mình không thể nói được câu nào cả.
Hứa Ngôn cười trêu tức:
- Vì từ bé đến giờ, mày bị quản lý rất lỏng lẻo, thế nên mày mới cảm thấy đó là chuyện thường, vậy nên có một ngày, người ba mày sùng bái bắt đầu quản lý mày, mày sẽ cảm thấy khó chịu ngay. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là ba mày còn là một đại gia, nếu mày muốn có một cuộc sống của con nhà giàu thì nhất định phải nghe lời ông ấy, nhưng mày lại không cam lòng mất đi tự do. Mày tự ngẫm lại mà xem có phải đúng là như thế không?
- Tao...
Lưu Tử Hằng nhịn mãi rồi vẫn cứng đầu cãi tiếp:
- Tao gọi mày ra đây không phải để mày đứng về phía ba tao!
Hứa Ngôn cười nhạt:
- Tao chẳng đứng về bên nào cả, tao chỉ nói thật thôi. Tao hỏi mày nhé, chẳng phải mày có danh xưng là "người yêu thích phim điện ảnh có chiều sâu? à? Từ khi ba mày biến mày thành một thằng con nhà giàu tới nay, đã bao lâu rồi mày không nghiêm túc xem cho hết một bộ phim? Đừng nói đến chuyện học tập, ngay cả thứ trước đây mày yêu thích nhất mà mày cũng vứt bỏ đấy còn gì? Xét từ trạng thái sinh hoạt dạo gần đây của mày ấy, mày chính là một cậu ấm ăn hại! Mày hài lòng sống tiếp như thế à?
Lưu Tử Hằng ngậm miệng không nói gì.
Hứa Ngôn khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào một thân cây rồi im lặng nhìn thằng bạn mình đang chán chường ngồi trên bãi cỏ.
Không chỉ là im lặng mà ngay cả hành động của hai người cũng đã dừng lại, trên bãi cỏ này, thời gian dường như đang đóng băng.
Đêm dần sâu, cũng may là còn có ánh sáng từ đèn đường chiếu tới. Ánh đèn đường màu cam xuyên qua những khe hở giữa các tán cây, tạo thành những cái bóng đan xen trên người hai thiếu niên.
Cũng vì thế mà Hứa Ngôn không nhìn rõ vẻ mặt của Lưu Tử Hằng.
Một lúc lâu sau, Lưu Tử Hằng thở dài, cậu ta thò tay sang bên cạnh nhưng lại tóm hụt. Khi nhận ra đã không còn bia, cậu ta cười khổ:
- Ít nhất thì mày cũng nên để lại một lon cho tao chứ.
Hứa Ngôn nhún vai:
- Ít nhất thì mày cũng nên bỏ cái thói động một tí là mượn rượu giải sầu đi.
- Ha ha...
Lưu Tử Hằng đành cười khổ.
Hứa Ngôn lại hỏi:
- Bây giờ mày nghĩ thế nào rồi?
- Mày nói phải lắm, đúng là như thế. Tù túng cũng chỉ bởi vì tao muốn làm cậu ấm thôi.
- Cuối cùng thì cũng không trốn tránh nữa rồi, nhận ra vấn đề rồi... Thế giờ mày muốn giải quyết thế nào đây?
Lưu Tử Hằng bỗng cười, cậu ta nhếch một lên, để lộ ra một hàng răng trắng:
- Đã nghĩ thông rồi!
- Thông rồi?
- Đúng thế, thật ra thì cũng đơn giản thôi mà.
Lưu Tử Hằng định đứng lên, thế nhưng do tư thế ngồi của cậu ta không ổn định nên mất thăng bằng, lại ngồi phịch xuống.
- Thật ra thì đơn giản lắm. Chỉ cần tao không nghĩ đến chuyện dùng tiền của ba tao, tự tao tay làm hàm nhai là mọi chuyện sẽ OK thôi!
- Thế tay làm hàm nhai kiểu gì? Mày có còn muốn đi học tiếp không?
Đối mặt với câu hỏi này của Hứa Ngôn, Lưu Tử Hằng không khỏi rơi vào trầm tư:
- Việc này...
Yên lặng chờ đợi một lúc lâu, Hứa Ngôn thấy Lưu Tử Hằng vẫn còn đang cúi đầu nghĩ ngợi, cậu hỏi dò:
- Tay làm hàm nhai kiểu gì? Mày nghĩ kĩ chưa?
- Không nghĩ ra cách nào hết.
Lưu Tử Hằng thành thật lắc đầu, cậu ta ôm bụng:
- Nhưng mà tao nghĩ ra một việc. Tao còn chưa ăn tối đâu.
......
Khoảng nửa tiếng sau, Hứa Ngôn và Lưu Tử Hằng đã xách theo hai túi đồ to đùng toàn đồ ăn vặt và đồ uống, bước ra khỏi siêu thị nằm gần khu nhà Hứa Ngôn.
Có hai nguyên nhân để họ đi mua sắm:
Thứ nhất là vì Lưu Tử Hằng đói, nhu cầu bức thiết của cậu ta lúc này là đồ ăn.
Thứ hai là vì Lưu Tử Hằng đã quyết định một việc, trước khi suy nghĩ được cách ngả bài với ba mình, cậu ta sẽ ở lại nhà Hứa Ngôn mấy hôm.
Mỗi cậu trai xách một túi đồ, đi lên cầu vượt.
Mặc dù đêm đã khuya nhưng đường cái cạnh khu dân cư này cũng có thể coi như một đại lộ, vậy nên dòng xe cộ vẫn cứ qua lại không ngớt.
Những chiếc xe muôn hình muôn vẻ từ xe con phổ thông, xe SUV, xe bán tải, xe tải, xe buýt, xe hàng vẫn cứ lao vun vút dưới chân cầu vượt. Trên con đường ban đêm, những bóng đèn trước xe của họ cứ như ngôi sao đang di chuyển trong ngân hà, thế nhưng hình dáng những chiếc xe ra sao thì lại không thể nhìn cho rõ.
Hàng đèn đường trên cao chiếu xuống, tạo ra những vệt sáng đan xen nhau giữa dòng xe trùng điệp làm cho tất cả mọi thứ trước mắt càng thêm kì quái.
Hứa Ngôn cứ đi mãi rồi cậu bỗng nhận ra tiếng bước chân bên cạnh mình đã biến mất. Khi quay đầu nhìn lại, cậu thấy Lưu Tử Hằng đã đứng yên tại chỗ.
Lưu Tử Hằng xoay người đi tới thành cầu vượt, cậu ta thả chiếc túi trên tay xuống, mặc kệ cho nó rơi bên cạnh.
Hứa Ngôn chọc ghẹo:
- Không phải là mày định nhảy cầu tự tử đấy chứ?
- Hừ...
Lưu Tử Hằng bật cười, cậu ta vịn hai tay vào lan can, mắt nhìn xa xăm.
Hứa Ngôn thấy vậy thì đành phải quay lại, đứng bên cạnh bạn.
- Mày đoán xem ở đằng kia là cái gì?
Lưu Tử Hằng lên tiếng hỏi.
- Mày bảo cái trạm xăng dầu trước mặt ấy hả?
- Không, xa hơn chút.
- Xa hơn à? Là nhà vệ sinh cạnh trạm xăng dầu?
Lưu Tử Hằng không đáp lại trò đùa của Hứa Ngôn, cậu ta chỉ lắc lắc đầu:
- Phía trước của con đường này sẽ là cái gì?
Hứa Ngôn suy nghĩ rồi đáp:
- Phía sau chúng ta là hướng trung tâm thành phố rồi, vậy nên nếu cứ đi về phía trước mãi thì sẽ là vùng ngoại thành.
- Xa hơn nữa thì sao?
- Vậy sẽ là vùng quê chứ còn gì nữa.
- Xa hơn nữa thì sao?
- Ha ha, không biết "xa hơn nữa" của mày cuối cùng sẽ là xa đến đâu.
Hứa Ngôn trêu ghẹo:
- Nếu như mày không cho tao một giới hạn thì tao chỉ có thể nói xa hơn nữa sẽ là một vòng quanh Trái Đất, trở về vị trí ban đầu.
Hai mắt Lưu Tử Hằng sáng rực lên:
- Chính là cái này, đây chính là thứ mà tao muốn!
- Là cái nào?
- Du lịch vòng quanh thế giới, hơn nữa còn là tay làm hàm nhai! Tao có thể làm một cái hộ chiếu du lịch, mỗi khi đến một nơi mới, tao sẽ đi làm thuê, rửa bát hay làm công trường đều được! Tao hoàn toàn có thể dựa vào bản thân để ra ngoài du lịch!
- Không, mày hẳn cũng biết ở nước ngoài có rất nhiều nơi sẽ không ai chịu làm những công việc có địa vị thấp như vậy, thế nên tiền lương sẽ không thấp. Tao hoàn toàn có thể làm được!
- Tao chỉ biết là dạo gần đây tình hình tìm việc của cả thế giới đều không khả quan.
- Tao khác với những người đi tìm việc kia! Bọn họ muốn có bảo hiểm đầy đủ, địa vị và công việc ổn định, nhưng tao chỉ kiếm miếng cơm ăn, tranh thủ để dành tiền lộ phí thôi. Vậy nên chỉ cần không tới những nơi quá nguy hiểm thì ông đây đi đâu mà chẳng được?
- Cho nên mày không thi tốt nghiệp thật đấy hả?
- Vốn dĩ tao cũng không thích thú gì trường lớp rồi, vì sao phải thi lên cao hơn? Hơn nữa tao còn không tiêu tiền của ba tao, thế nên ông ấy không thể xen vào việc của tao được!
Lưu Tử Hằng cười hưng phấn:
- Cho nên... quyết định như thế đi, ông đây sẽ bỏ học, sẽ đi vòng quanh thế giới!
Hứa Ngôn lắc đầu, khó mà tin nổi:
- Ý nghĩ của mày là ở đâu ra không biết...
- Vừa nãy thôi! Một phút trước, tao nhìn thấy con đường này cứ kéo dài mãi về phương xa, dường như không hề có điểm cuối vậy. Thế là tao tự hỏi vì sao mình lại không đến phương xa xem thử? Cho dù là nghe theo ý của ba tao, học tập cho tử tế rồi làm người thừa kế của ông ấy, hay là tiếp tục sống một cuộc đời ăn hại theo quán tính trong mấy ngày vừa qua thì lựa chọn nào đi nữa cũng phải núp trong ngõ ngách, chờ cho xương cốt chậm rãi rỉ sét thôi. Vậy nên tao mới nghĩ vì sao lại không đi xa xem thử?
Hứa Ngôn đánh giá vẻ sục sôi và không chịu gò bó của thằng bạn, thở dài:
- Bây giờ tao bắt đầu ghen ghét rồi đấy. Lúc mày dùng mấy nghìn tệ để mời tao với Thái Khang ăn cơm, tao cũng không ghen tị gì với mày cả.
- Chú có muốn đi cùng anh không?
Nói thật, trong giây phút ấy, Hứa Ngôn có dao động.
Nhưng chỉ một giây sau, cậu lại nhớ ra con bé trẻ trâu ở nhà nên lập tức bóp chết suy nghĩ vừa mới nảy sinh của mình:
- Thôi thôi, thành tích của tao tốt mà, không thi đại học thì tiếc lắm.
- Thôi đi, mày nói như là mày thi đại học là vào được trường top không bằng ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]