Chương trước
Chương sau
Người già bị huyết áp cao sợ nhất là bị kích động, Kỷ Tiểu Dao ngoan ngoãn giúp bà uống thuốc, đứng một bên khoanh tay với dáng vẻ phục tùng.

Hô hấp của Mục Quế Lan trở lại bình thường, tựa vào đầu giường gọi cô: "Dao Dao à, lại đây."

Kỷ Tiểu Dao tựa như không nghe thấy, không biết đang suy nghĩ gì.

Kỷ Nghiên Lệ giận dữ quát lên: "Lại suy nghĩ cái gì hả? Bà ngoại gọi kìa!"

Lúc này, Kỷ Tiểu Dao mới lấy lại tinh thần, bước đến trước mặt bà, bà kéo cô ngồi xuống.

Mục Quế Lan vỗ nhẹ vào tay cô, chậm rãi nói: "Dao Dao à, hai đứa cũng đừng oán trách bà, bà sống lâu như thế rồi nhưng mà chưa gặp phải loại chuyện thế này. Trong thôn chúng ta trước kia, những quả phụ chồng đã chết chỉ cần nhìn liếc mắt nhìn đàn ông trẻ tuổi đã bị mắng là không biết liêm sỉ, mắng đến mức khiến cho người phụ nữ kia không dám ra khỏi cửa mới thôi. Tuy bây giờ đã là thời đại khác, quả phụ tái giá là chuyện bình thường nhưng vẫn bị người đời gièm pha. Cho nên, con hiểu được ý của bà chứ? Bà sợ con và anh trai đã mười mấy năm làm anh em, trong mắt người khác hai đứa chính là người thân, bọn họ cũng không biết con là nhặt được, không có quan hệ huyết thống với anh trai con, nay bỗng dưng nói với người ta mối quan hệ giữa hai đứa thay đôi, bọn họ sẽ nghĩ thế nào đây? Huống hồ, còn có một số kẻ thích làm "chuyện tốt", người cậu chỉ biết ghen tị, người anh trai hay ganh ghét của mẹ con, bọn họ chỉ biết 'họa vô đơn chí', nhưng lời khó nghe như thế nào đều có thể nói ra, con đã nghĩ đến những điều này chưa?"

"Con..." Lúc trước quả thật cô không nghĩ đến điểm này, bây giờ nghĩ đến không có quá nhiều cảm giác, cũng không biết là chưa xảy ra nên chưa cảm nhận được hay là do da mặt dày nên không cảm nhận được.

Ngay sau đó cô bỗng nhiên nghĩ đến: "Vậy mọi người có bị người ta....."

"Haizz, con bé ngốc này!" Mục Quế Lan xoa đầu cô: "Cuộc đời này của bà sắp đến điểm cuối cùng rồi, còn có gì mà nghĩ không thông nào! Người ta nói thì mặc cho người ta nói, quan trọng vẫn là hai đứa, hai đứa còn nhỏ, đoạn đường trước mắt vẫn còn rất dài, vẫn còn con đường tốt đẹp đang đợi hai đứa. Đợi đến khi tình cảm của hai đứa bị thời gian mài mòn, bà sợ đến cuối cùng hai đứa đến làm người thân cũng không làm nổi, đến lúc đó mẹ và bác con cũng không trụ được nữa rồi, chỉ còn mình con lạc lõng trên trên thế gian này...."

Không ngờ Mộc Quế Lan lại vì cô mà suy nghĩ xa xôi như thế, trong lòng Kỷ Tiểu Dao vô cùng cảm động, nhanh miệng tiếp lời: "Sẽ không đâu, bà ngoại. Bọn con sẽ không như thế, dù cho ngày ấy thật sự xảy ra con sẽ không trách móc ai cả. Đây đều là sự lựa chọn của con, vả lại, con cũng sẽ tiếp tục sống tốt, con sẽ không phụ lại sự kỳ vọng của bà. Bà ngoại, hãy tin con."



"Haizz, Dao Dao à, Dao Dao của bà." Trong mắt bà đong đầy nước mắt, chỉ có thể thở dài, dùng bàn tay với đầy vết chai nắm lấy cô: "Cuộc đời này người mà bà không yên tâm nhất chính là con, con nhất định phải sống tốt nhé....."

"Vâng, con sẽ sống tốt! Đúng rồi, còn có Tiểu Quân Quân mà, nó là em trai con, hai đứa con là người thân, đến lúc con khốn cùng thất vọng, lẻ loi hiu quạnh nhất đến tìm nó, nó nhất định sẽ giữ con lại. Mẹ, có đúng không?" Kỷ Tiểu Dao nói xong quay sang chớp chớp mắt nhìn Kỷ Nghiện Lệ, cười khẽ.

Kỷ Nghiên Lệ giả bộ oán trách, dùng ngón trỏ chỉ vào trán cô: "Con còn không biết xấu hổ mà nói, còn nhớ nó là em trai mình cơ đấy! Có mất mặt hay không hả?"

Mộc Quế Lan bị hai người họ chọc cười, cuối cùng xì một tiếng bật cười, đẩy đẩy tay cô: " Con ấy à! Đi đi, đừng ở đây dây dưa với bà già này nữa, đến thăm anh trai con đi, bà biết trong lòng con đang rất gấp."

Suy tính trong lòng bị nhìn thấu, Kỷ Tiểu Dao có chút ngượng ngùng, thè lưỡi với bà, sau cùng vẫn chạy đi.

Nói là bệnh viện nhưng thực ra cũng chỉ là phòng khám cách nhà cô rất gần, là một người có chức cao trong bệnh viện về hưu nhàn nhã mở ra. Trước đây Kỷ Tiểu Dao bị ốm đều đến tìm ông, hai bên cũng được coi là quen biết.

Vị bác sĩ lớn tuổi vừa nhìn thấy cô đã lộ ra khuôn mặt tươi cười với đầy nếp nhăn: " Đây không phải là cô bé Kỷ Tiểu Dao sao? Về thăm bà ngoại hả. A, nhìn sắc mặt của cháu cũng không tốt lắm đâu nhá!"

"Không có gì ạ, chỉ là tối qua cháu ngủ hơi muộn thôi ạ!" Kỷ Tiểu Dao dùng sức xoa mặt, khiến cho thoạt nhìn có chút huyết sắc, cười với bác sĩ nói: "Cháu cũng thuận đường đến thăm ông! Gần đấy thân thể ông vẫn tốt chứ ạ?"

"Tốt, rất tốt. Con bé này chỉ biết làm người ta yêu thích, ai hơi đâu không bị gì mà chạy đến bệnh viện chứ, nhất là mấy cô gái như con, ông biết chứ! Nhất là ghét mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Lần này đến để thăm anh con đúng không." Mặc dù nói miệng là thế nhưng trên mặt lại cười tươi như đóa hoa, chỉ vào cánh cửa bên cạnh: "Đó, ở trong đó! Quyên nhi, đừng nhìn nữa, vào trong luyện bốc thuốc đi."

Cô ý tá nhỏ áp sấp vào cửa phòng nhìn trộm bị gọi tên giật cả mình, vội vàng khom lưng chạy một mạch vào trong.

Kỷ Tiểu Dao cười cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn.

Vén rèm lên, bên trong rất yên tĩnh, chỉ có ba bệnh nhân đang nằm yên trên giường bệnh truyền nước. Cô nhìn thấy bác Trương Anh ngồi bên cạnh giường đeo kính đọc báo, nhẹ nhàng đi đến, liếc nhìn người đang nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, mày khẽ nhăn, hiển nhiên là ngủ không được yên, trong lòng cô cảm thấy đau đớn.

"Tiểu Dao hả, con đến rồi à." Trương Anh nhìn thấy cô, vội vàng đứng lên, trên mặt xem ra hơi bối rối.

Kỷ Tiểu Dao không rõ là tại sao, vẫn lễ phép mà gật đầu với với bà, nhẹ giọng nói: "Bác!"



"Nào, cháu ngồi xuống đi, anh trai cháu vừa mới gọi cháu một tiếng." Nói xong, Trương Anh liền tháo kính xuống chuẩn bị đi.

Kỷ Tiểu Dao mấy mấp miệng, Trương Anh lập tức hiểu được: "Đừng nói gì nữa, chỉ cần hai đứa tốt là được rồi."

Mấy phụ huynh cuối cùng đều nói câu đó, Kỷ Tiểu Dao rất cảm động, hạ mắt không biết nói gì.

Trương Anh thở dài một hơi, lại nhìn đứa con trên giường, nhớ đến lúc trước khi ngủ anh đột nhiên nói với bà: Mẹ, mẹ là mẹ ruột con, sinh ra con, nuôi con thành người, con yêu mẹ, cũng rất cảm kích, con biết, mẹ làm gì, nghĩ gì đều là vì con. Nhưng chuyện của con và Dao Dao mong mẹ có thể đứng trên lập trường của con mà suy nghĩ, con yêu cô ấy, giống như mẹ và ba, mẹ muốn bên ba đến trọn đời, con cũng muốn cùng với cô ấy đến trọn kiếp. Tình cảm ấy dù cho bất kỳ ai cũng không thể nào thay thế được, không thể nào bị thay thế bởi yếu tố bên ngoài. Mẹ nhìn thấy Dao Dao lớn lên, mẹ cũng biết cô ấy rất nhạy cảm, người khác đối tốt với cô ấy, cô ấy sẽ để trong mắt, khắc vào trong tim, sẽ đối tốt với người ấy gấp đôi. Mà người khác đối với cô ấy không tốt, cô ấy cũng có thể cảm giác được, trước khi xảy ra xung đột cố ấy sẽ nghĩ biện pháp để trốn tránh. Hơn nữa mẹ còn là người có ân với cô ấy. Đương nhiên con cũng có hàng trăm cách để khiến cô ấy ở bên cạnh con, nhưng con không muốn cô ấy không được vui vẻ, cô ấy không vui con cũng không vui. Cho nên, mẹ à, mong người thật lòng chúc phúc cho chúng con.

Con trai mình ăn nói không khéo, hiểu được trong lòng bà nghĩ gì, còn nói một đoạn dài thế này, biết lấy cái tình để lấn át cái lý, sau cùng còn đánh cược một đời vui vẻ của bản thân, khiến cái người làm mẹ này biết làm gì!

Thật ra bà chẳng qua cũng chỉ muốn anh được vui vẻ hạnh phúc, chỉ như thế mà thôi.

Haizz, cứ thế này đi, một người muốn gì thì trong lòng người ấy rõ ràng nhất.

Trương Anh nghĩ thông suốt rồi, bỗng dưng lại cảm thấy bản thân đối với đứa cháu Kỷ Tiểu Dao này cũng không được chu đáo cho lắm, có lòng muốn bồi đắp cho cô, thân thiết xoa đầu cô: "Mong hai đứa hạnh phúc." Nói xong liền im lặng rời đi.

Câu nói kia của bà là từ đáy lòng mà nói, nghĩ đến vẫn là người đầu tiên chúc bọn họ hạnh phúc. Trong phúc chốc, Kỷ Tiểu Dao chưa kịp phản ứng lại, chớp chớp mắt, ngây ra.

"Dao Dao." Người đàn ông nằm trên giường không biết đã mở mắt lúc nào, dịu dàng nhìn cô, vươn hai tay về phía cô: "Nào, đến ôm anh một cái."

Người con trai yêu thương, bao dung cô như thế này, thật sự là phúc phận của cô trong thế giới này, cô còn gì mà không thỏa mãn nữa đây! Nước mắt đong đầy, miệng lại nở nụ cười. Lập tức xà vào lòng người đàn ông, vừa yên tâm lại vừa ấm áp.

"Anh, em vẫn chưa nói với bà ngoại."

"Ồ, được." Kỷ Minh Diệu một tay ôm cô, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

"Anh, xin lỗi, anh...."



Kỷ Minh Diệu chặn lại lời nói của cô: "Không sao, chỉ cần trong lòng em cảm thấy thoải mái là tốt rồi."

"Anh..." Kỷ Tiểu Dao cổ họng nghẹn ngào không biết nói gì, bị tiếng kêu kinh ngạc của một người lớn tuổi ở bên cạnh ngắt đứt.

"Á! Máu chảy ngược lên rồi."

Kỷ Tiểu Dao vội vàng đi xem, bàn tay Kỷ Minh Diệu đang ôm cô chính là tay đang truyền nước. Hiện tại máu đang chảy ngược theo dây truyền nước vào bình truyền nước. Vội nâng người dậy, cẩn thận đặt tay của anh xuống, thấy máu chảy xuôi lại mới thờ phào một hơi. Quay đầu nói với bà lão giường bên cạnh đã nhắc nhở họ: "Cảm ơn bà!"

Bà lão cười: "Đúng lúc nhìn thấy mà thôi, tình cảm của hai anh em thật là tốt." Đều là người trong trấn, nhà họ Kỷ lại nổi tiếng, mọi người đều quen biết bọn họ.

Kỷ Tiểu Dao vén lọn tóc dưới tai, thuận miệng đáp lại một tiếng: "Vâng, rất tốt ạ!"

Khuôn mặt bà lão càng tươi hơn, trong phút chốc tuôn ra như đĩa hát: "Cháu trai cháu gái nhà chúng ta ấy à, từ nhỏ đã cãi nhau suốt ngày, cứ dăm ba bận lại giận dỗi không nói chuyện với nhau, cãi nhau lớn hơn một chút còn đánh cấu nhau! Thật sự là đòi mạng người ta mà. Lớn lên rồi hiểu chuyện hơn rất nhiều, không cãi cũng không đánh nhau. Nhưng mà không nói nhiều như trước nữa, đều có vợ có chồng của riêng mình, tình cảm cũng phai nhạt đi nhiều. Không giống với hai đứa, thật tốt, nhìn thấy liền khiến người ta ghen tị." Bà cười đến mức mắt híp thành một đường, sau đó nói tiếp: " Được rồi, anh em với nhau nên tương thân tương ái, sau này một người xảy ra chuyện người kia có thể đến giúp đỡ! Hơn nữa sau này cha mẹ hai bên bị bệnh gì, hai bên hai chiếc giường, ấm áp hòa hợp, thật tốt!" Trong lúc bà nói ánh mắt toát lên vẻ hâm mộ khiến người nhìn cảm thấy chua xót.

Kỷ Tiểu Dao nhìn xung quanh, một bà lão tóc bạc trắng như bà một mình nằm trong phòng truyền nước không ai chăm sóc. Cô bê ghế đến cạnh giường bà, nằm chặt tay bà, cảm thấy rất lạnh, trong lòng càng khó chịu. Thế là có lòng muốn chọc cho bà vui, liền lấy chuyện vui khi còn nhỏ của mình và Kỷ Minh Diệu ra kể, chọc đến mức bà lão miệng bà lão cười không ngừng, dần dần ngáp mấy tiếng như muốn đi ngủ.

Kỷ Hiểu Dao nhẹ nhàng đặt tay bà vào trong chăn, nhẹ giọng nói: " Bà ngủ đi, con trông bà."

Bà lão có vẻ hơi ngại ngùng, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười thật lòng của cô, không giống như chọc cho mình vui, liền gật đầu đáp ứng: " Aizz, cô bé này có tấm lòng rất tốt, sau nay nhất định sẽ gả được cho người như ý." Kỷ Tiểu Dao cười đến mức mặt mày nở ra, quay đầu nhìn Kỷ Minh Diệu, nói với bà: "Mượn lời nói tốt lành của bà, nhất định sẽ như thế."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.