Hắn mười bốn tuổi, chọn phe phái của Huệ Quận Vương.
Mười lăm tuổi, như dự đoán, gặp gỡ quận chúa, được quận chúa để mắt tới.
Mười sáu tuổi, đích thân vẽ bản thiết kế tòa tháp mới sau khi kết hôn.
Theo kế hoạch của hắn, bức họa này sẽ được quận chúa nhìn thấy, quận chúa sau khi nhìn thấy, sẽ thành tâm với hắn, không còn gì không nghe theo.
Nhưng không ngờ, một thiếu nữ tên là Lạc Yểu lại tìm đến tận cửa.
Thiếu nữ đeo một cái bọc rách nát nhưng trong n.g.ự.c lại là một đóa sen tươi tắn.
Nàng có chút ngượng ngùng nói, mình không có tiền đi đường, cũng không tiện tay không đến nên đã bẻ hoa ở ao sen ngoài thành để tỏ lòng.
Phụ thân đã hứa hôn cho hắn.
Hắn phản đối trong lòng nhưng không hề để lộ ra ngoài, vì hắn là tấm gương của con nhà thế gia, hiếu đạo là trên hết, mệnh lệnh của cha mẹ, quan trọng biết bao.
Hắn nhìn ra được, Lạc Yểu gặp hắn lần đầu, tai đã đỏ ửng, nhất kiến chung tình.
Điều này càng khiến hắn thấy phiền lòng, nếu không cưới quận chúa, cưới một nữ nhi nhà thường dân, con đường làm quan của quyền thần sẽ phải đi nhiều đường vòng.
Nhưng không ngờ, Lạc Yểu lại từ chối.
Rõ ràng Lạc Yểu thích hắn nhưng Lạc Yểu lại muốn tiền bạc, không muốn hắn?
Điều này quả là... ngoài dự liệu.
Không chỉ vậy, sau khi từ chối hôn ước, Lạc Yểu còn cố tình tránh mặt hắn.
Tuần Tấn Vân có dung mạo và xuất thân như vậy, thủ đoạn của nữ tử nhỏ bé nào mà hắn chưa từng thấy?
Chỉ là muốn câu kéo thôi.
Sau đó, Tuần Tấn Vân phát hiện không phải như vậy, Lạc Yểu thật sự đang tránh mặt hắn!
Lạc Yểu xuất thân từ thôn quê, luôn làm những chuyện ngu ngốc làm mất giá trị bản thân.
Nàng dám xắn quần, xuống ao sen mò củ sen, ôm từng đoạn sen, mắt đầy ý cười, đẹp như sao trời.
Điều này thật vô lý, ngay cả vào ban đêm, nữ nhi khuê các cũng không được để lộ chân, đôi chân trắng nõn, sáng ngời kia, nếu bị người khác nhìn thấy... Ít nhất vào đêm không ngủ, hắn đã nhớ đến.
Điều khiến hắn tức giận hơn là, những củ sen đó, nàng nấu thành canh, viện tử nào cũng có phần, chỉ riêng hắn là không có.
Tuần Tấn Vân không tức giận, Tuần Tấn Vân chỉ thấy tức ngực.
Đêm rằm tháng tám, Tuần Tấn Vân đáng lẽ phải đi cùng quận chúa nhưng hắn lại như bị ma xui quỷ khiến đi theo dõi Lạc Yểu.
Lạc Yểu ngồi bên ao, vừa ăn bánh trung thu, vừa tự cười.
Ngày mai, nàng sẽ rời khỏi phủ, lúc này mà còn cười được.
Chiếc quạt gỗ mun của Tuần Tấn Vân suýt nữa bị bóp nát.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy nha hoàn bên cạnh quận chúa, lặng lẽ đi về phía Lạc Yểu.
Tuần Tấn Vân nhìn ra ý định của nha hoàn ngay, hắn có thể lên tiếng ngăn cản, cũng có thể ném quạt nhắc nhở, thậm chí có thể giả vờ không nhìn thấy...
Nhưng trong tích tắc, hắn đã đưa ra lựa chọn phản nghịch nhất trong cuộc đời mình.
2
Sau khi Tuần Tấn Vân và Lạc Yểu thành hôn, hắn không biết phải chung sống thế nào.
Điều này không có trong kế hoạch của hắn, hắn chỉ có thể dựa theo bản tính, bình tĩnh đối mặt.
Bạn thân hỏi hắn, đêm động phòng tân hôn, cảm giác thế nào.
Hắn đương nhiên sẽ không nói ra sự thật đêm đó nên giả vờ bình tĩnh nói những lời trái lòng.
Khi Lạc Yểu mang thai, trong lòng hắn vui mừng khôn xiết, Lạc Yểu và hắn, thật sự đã có cốt nhục.
Nhưng đồng thời hắn phát hiện ra điều không ổn.
Quận chúa không cam lòng, muốn thay thế Lạc Yểu, lại sợ nguy hiểm nên đã cùng mẫu thân của hắn hợp mưu, cho Lạc Yểu uống thuốc cấm.
Loại thuốc này có thể khiến nữ tử mang đa thai.
Nếu Lạc Yểu sinh con mà chết, bỏ lớn giữ nhỏ, bọn họ sẽ được toại nguyện.
Chuyện này liên quan đến quận chúa và sinh mẫu của hắn, dù là ai, hắn cũng không thể nói rõ.
Vì vậy, hắn tìm lý do, muốn Lạc Yểu phá thai.
Lạc Yểu tính tình kiên cường, mẫu thân của hắn cũng không đồng ý, quận chúa phá hoại, điều hắn rời khỏi kinh đô.
Cuối cùng, Lạc Yểu liều mạng sinh đôi nhưng cũng cơ thể bị tổn thương, cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận, nếu không sẽ để lại di chứng.
Hắn liền đồng ý, giao hai hài tử cho mẫu thân nuôi dưỡng, để Lạc Yểu yên tâm dưỡng bệnh.
Nhưng Lạc Yểu lại không biết những điều này, vào mùa đông giá rét, nàng lại lén chạy đến viện của hài tử, nặn cái người tuyết c.h.ế.t tiệt kia.
Băng giá lạnh lẽo, không muốn sống nữa sao?
Hắn tức giận đạp đổ người tuyết của nàng, cảnh cáo nàng không được phép làm bậy nữa.
Thân phận của Lạc Yểu vốn đã khó được mọi người chấp nhận, nếu không cẩn thận hành động, bị quận chúa và mẫu thân bắt được nhược điểm, tình cảnh sẽ càng khó khăn.
Nhưng nàng lại đi đỡ đẻ cho một đứa con hoang của một ả dâm phụ.
Để người khác nắm được nhược điểm, làm sao thu dọn tàn cuộc?
Hắn vốn định để mẫu thân dạy cho nàng một bài học, sau này sẽ biết sợ.
Nhưng không ngờ, mẫu thân lại đánh nàng bằng roi trước mặt mọi người, không nể nang gì cả.
Đợi đến khi hắn hồi phủ, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt.
Lưng nàng đầy vết máu, khiến lòng hắn như bị d.a.o cắt.
Nhưng nghĩ đến hành động của nàng, nàng không sợ bị người khác nắm được nhược điểm, nhân cơ hội này uy h.i.ế.p cuộc hôn nhân của họ ư?
Những lời dạy dỗ tuôn ra khỏi miệng.
3
Tuần Tấn Vân không muốn Lạc Yểu rời xa hắn nhưng Lạc Yểu vẫn từng bước xa lánh hắn.
Không rõ quan hệ của họ thay đổi từ lúc nào, ánh mắt Lạc Yểu nhìn hắn không còn yêu thương nữa.
Hắn nhận ra Lạc Yểu và chàng lang trung trẻ tuổi của phủ dần trở nên thân thiết.
Một ngày nọ, hắn tìm thấy hàng chục bức thư trong hộp trang điểm của Lạc Yểu.
Mở ra xem thì ra toàn là hình vẽ bộ phận s.i.n.h d.ụ.c của nữ tử, vô cùng dâm ô!
Những bức thư này đều là của lang trung kia gửi đến.
Hắn vì Lạc Yểu mà từ bỏ cuộc hôn nhân đã mưu tính nhiều năm, vậy mà Lạc Yểu lại đối xử với hắn như vậy!
Tuần Tấn Vân vừa hoảng vừa giận, vừa tức vừa hận.
Vì vậy, khi Lạc Yểu đề nghị hòa ly, hắn không chút do dự, lạnh lùng nói:
"Được!"
...
Từ đó về sau, mỗi người mỗi ngả, gương vỡ, trâm gãy.
- Hoàn -