"Ngươi có biết, ta quyết định không quay đầu lại từ khi nào không?”
"Không phải là khi lão phu nhân nói, ngươi sẽ cưới thê, giáng ta xuống làm thiếp.”
"Cũng không phải là khi ta đề nghị hòa ly, ngươi liền đồng ý ngay.”
"Mà là khi ta nhìn thấy ngươi năm mười sáu tuổi, vì muốn cưới quận chúa, đã tự tay vẽ nên tòa tháp mới."
19
Sau khi ta và Tuần Tấn Vân hòa ly, phải đợi mười lăm ngày mới có thể nhận được giấy chứng nhận.
Nhưng ngày hôm sau, Tuần Tấn Vân đã được cử đi điều tra vụ án, rời khỏi kinh thành.
Lúc đó, thân phận của ta rất khó xử, không phải là thê tử của Tuần Tấn Vân nhưng cũng không phải là người không liên quan ngay lập tức.
Ta vốn định dọn ra khỏi phòng chính nhưng không ngờ, một nhóm thợ thủ công liên tiếp tiến vào.
"Ngươi không cần phải dọn đi."
Ma ma của lão phu nhân cười giả tạo nói với ta: "Quận chúa có thân phận như nào, sao có thể ở trong căn phòng người đã từng ngủ? Huống hồ, khi đại công tử mười sáu tuổi, đã tự tay vẽ nên tòa tháp để đón dâu, từng viên gạch, từng ngọn cỏ, đều có quy cách cấp bậc, đó mới là nơi đại công tử nên ở."
Phủ Quốc công giàu có, lấp đi một nửa ao sen, san bằng đất để xây tòa tháp cao tầng.
Ta ở trong viện, nhìn tòa tháp đó, từ không có gì đến có, từ thấp đến cao, sơn son thiếp vàng, vô cùng chói mắt.
Lúc đó, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-duyen-nhung-khong-co-phan/3742770/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.