🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thế này thật ra không thoải mái nhưng con bé muốn, ta chiều theo ý con bé.

Chẩn mạch xong, ta nói với Tuần Tấn Vân, Tuần Yến là do không hợp thủy thổ.

"Các ngươi nên sớm hồi kinh..."

"Có thánh chỉ." Tuần Tấn Vân nhỏ giọng nói: "Môn sinh Thái Học vẫn chưa tuyển được."

Ta nhẹ nhàng ồ một tiếng, nói:

"Vậy thì sớm tuyển chọn, cũng sớm hồi kinh."

Tuần Tấn Vân siết chặt tay, đột nhiên nhìn ta: "Nàng nói sớm tuyển chọn, là vì mưu đồ cho con nuôi của nàng, nàng nói sớm hồi kinh, là muốn đuổi chúng ta đi, có phải hay không?"

Ta gật đầu: "Đúng."

Tuần Tấn Vân như tức giận: "Trong mắt nàng không có ta... hài tử của chúng ta sao?"

"Không phải của chúng ta." Ta bình tĩnh nói: "Là của ngươi."

Tuần Yến, Tuần Khanh, thân sinh phụ thân là Tuần Tấn Vân, giáo dưỡng là Tuần lão phu nhân, không liên quan đến Lạc Yểu.

Lạc Yểu cũng không muốn.

Khuôn mặt Tuần Tấn Vân trở nên tái nhợt trong nháy mắt, đôi môi mỏng không ngừng mấp máy, lẩm bẩm:

"Chúng ta chỉ hòa ly, chỉ là... chỉ là hòa ly…”

"Nàng vẫn là mẫu thân của bọn trẻ, bọn trẻ vẫn là hài tử của chúng ta."

Không đợi ta nói lời từ chối, Tuần Tấn Vân liên tục lùi ba bước, quay người bỏ đi.

Ta nhìn bóng lưng vội vã của hắn, là vẻ thất hồn lạc phách sẽ không bao giờ xuất hiện trên người Tuần Tấn Vân.

13

Hóa ra, cùng một từ, cũng có mức độ cao thấp.

Vẻ thất hồn lạc phách của Tuần Tấn Vân là từng bước đi không còn vững chãi, còn vẻ thất hồn lạc phách của ta, là toàn thân trở nên vô cùng thê thảm.

Lần ấy, là vào lúc nào ấy nhỉ?

Là sau khi thành hôn không lâu, ta nghe Tuần Tấn Vân nói với bạn thân:

"Cưới Lạc Yểu không phải ý ta, ta vốn muốn cưới quý nữ, liên hôn với quyền quý, nhưng phụ thân dùng danh dự của nàng ta uy hiếp, ta vốn không để ý nhưng nếu ta không cưới nàng ta, ta sẽ mất đi phong thái quân tử, sợ bị người ta chê cười, vì lợi ích liên quan, không thể không đồng ý."

Hay là khi ta mang thai, Tuần Tấn Vân nói:



"Triều đình biến động khó lường, đich tử Tuần gia không nên sinh vào lúc này, phá đi."

Hay là, bốn người tuyết ta đắp, bị hắn giẫm nát, lạnh lùng quát:

"Trong phủ nghiêm trang, ngươi nên tự kiềm chế, không được đùa nghịch như vậy."

Hay là, sau khi ta bị phạt gia pháp, hắn lạnh lùng nhìn:

"Tự hạ thấp thân phận, hành vi hoang đường, làm sao xứng làm chủ mẫu của Tuần thị?"

Quá nhiều, quá nhiều chuyện.

Thất hồn lạc phách ư? Lúc đó ta như xác không hồn, nào còn hồn phách.

14

Sau khi Tuần Tấn Vân đi, ta nấu một nồi canh xương ống củ sen.

Để Vũ Niết trông chừng cặp song sinh, ta xách hòm thuốc đến thôn Nam.

Sinh nở cũng khá thuận lợi, đau đớn hai canh giờ, chảy nửa chậu máu, rách ba ngón tay, hài tử cũng được sinh ra.

Đây là một trong những sản phụ ta đỡ đẻ dễ dàng nhất.

Trở về tiểu viện, ta nghe thấy trong nhà có tiếng cãi vã.

Truyền ra trước tiên là giọng nói tức giận của Tuần Khanh:

"Ngươi tưởng chúng ta muốn đến đây sao? Nếu không phải phụ thân gây áp lực, ai muốn tự hạ thấp thân phận, đến nơi ô uế này!"

Tuần Yến cũng tức giận nói: "Ngươi cũng xứng đuổi chúng ta đi sao? Ngươi chỉ là một tên nhà quê, bẩn thỉu..."

Tuần Khanh tiếp lời: "Kẻ hèn hạ, dân đen! Nàng ta cố bám lấy phụ thân của ta, ép ta phải bỏ học ở kinh thành đến cái nơi quỷ quái này! Đều tại nàng ta!"

Tuần Yến nức nở: "Ta nhớ tổ mẫu... Ta muốn về nhà..."

Ta cúi đầu sờ n.g.ự.c mình, trước kia chỉ nhìn bọn trẻ từ xa, ta đã thấy hạnh phúc vui mừng, giờ đây lại trở nên yên tĩnh lạ thường, dường như đã ngủ say, hoặc đã c.h.ế.t lặng.

Ta cố tình tạo ra chút tiếng động, trong phòng lập tức yên tĩnh.

Khi đẩy cửa vào, ba hài tử ngồi sau bàn gỗ, trước mặt mỗi đứa là một bát canh xương ống củ sen.

Có lẽ cảm thấy những lời nói đó đã bị ta nghe thấy, sắc mặt của cặp song sinh rất kỳ lạ.

"Mẫu thân." Vũ Niết đứng dậy, nhận lấy hòm thuốc nặng trịch.

Ta rửa tay, khi trở lại, trên bàn đã có thêm một bát canh xương ống củ sen.

Đợi ta ngồi xuống, trong bát lại có thêm một miếng xương ống, Vũ Niết gắp một miếng sen trong bát ta.



Ta cười nói: "Tiểu nương tử Triệu gia sinh nữ nhi rồi."

Vũ Niết gật đầu: "Vài chục ngày trước, con và Triệu ca ca cùng đi xe ngựa vào thành, hắn đã linh cảm là nữ nhi, nói phải mua vải hoa trước, may quần áo mới cho nữ nhi."

"Hắn cũng tặng ta nhiều vải, nói là để cảm ơn, ngày mai ta sẽ nhờ bà Lưu may cho con một bộ quần áo mới." Ta nói.

"Mẫu thân... có thể không may được không?" Vũ Niết thở dài.

Ta và Vũ Niết nói chuyện đều là những lời nói bình thường nhưng không biết câu nào đã động đến cặp song sinh.

Rầm một tiếng.

Tuần Khanh đập bàn đứng dậy, nhìn chằm chằm ta: "Ta biết ngươi đã nghe thấy."

Không đợi ta nói, Tuần Khanh ưỡn cổ nói: "Ngươi có nghe thấy ta cũng không sợ!”

"Ngươi và phụ thân vốn không xứng đôi.”

"Vì xuất thân thấp hèn của ngươi, khiến chúng ta không có mẫu tộc để dựa vào.”

"Tương lai tỷ tỷ xuất giá, ta ra làm quan, đều sẽ bị ngươi liên lụy, thấp kém hơn người khác!"

Ta đè Vũ Niết đang muốn đứng dậy, bình tĩnh nhìn cặp song sinh, nhẹ giọng hỏi:

"Nếu không có ta thì làm sao có các ngươi?"

Tuần Khanh và Tuần Yến cùng sững sờ.

15

Một lát sau, Tuần Tấn Vân đến đón cặp song sinh.

Chưa kịp nói một câu, có người vội vã chạy đến.

"Lạc nương tử! Vân tẩu tẩu ở thôn Nam, vừa rồi không cẩn thận ngã một cái, m.á.u chảy khắp nơi!"

Ta vừa định quay đầu gọi người, Vũ Niết đã cầm hòm thuốc và đèn lồng chạy đến.

"Trời sắp tối rồi, con đưa mẫu thân đi."

Tuần Tấn Vân chặn trước mặt chúng ta, đưa tay về phía Vũ Niết: "Đưa hòm thuốc cho ta."

Vũ Niết cảnh giác nhìn hắn.

Tuần Tấn Vân nhìn ta, đôi mắt đen như vực sâu: "Ta có xe ngựa, nhanh hơn."

Ta không chút do dự, cầm lấy hòm thuốc và đèn lồng, đi về phía xe ngựa của Tuần Tấn Vân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.