. Sau buổi sáng hôm đó, mặcdù tôi đã mặc áo lông vũ của Dịch Trì nhưng nửa tiếng mở cửa nghịch bông tuyếtđã làm tôi bị cảm lạnh. Tôi bị ốm và bắt đầu sốt.
Hứa Lật Dương ôm lấy tôi,sờ vào trán nòng rực của tôi không biết phải làm gì. Dịch Trì đứng bên cạnhchúng tôi rất lâu rồi mới đưa tay ra, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng sờ lên trántôi, tôi như bị điện giật, mở mắt ra, Dịch Trì cũng như bị điện giật, rút ngaytay về.
Dịch Trì nói: “Cậu đi muaít thuốc đi. Đợi tuyết không rơi nữa, ta đưa Thuỷ Tha Tha đi bệnh viện.”
Hứa Lật Dương buông tôira, đi mua thuốc. Trường của hai người rất hẻo lánh, mua được viên thuốc cũngphải ngồi xe nửa tiếng.
Tôi nằm một mình trêngiường. Dịch Trì không còn ở trong phòng tôi nữa.
Tôi nghĩ lúc đó chắc chắnanh ta biết rõ tại sao mặt tôi lại đỏ bừng lên. Thế nhưng, nếu thế thì đã sao?Liệu có thể làm được gì? Tôi là người yêu của Hứa Lật Dương. Tôi mới gặp DịchTrì chưa được bảy mươi hai tiếng đồng hồ. Dịch Trì là một người nhiệt tình vớibạn bè, tờ mờ sáng, lạnh lẽo đứng đợi tôi và Hứa Lật Dương nửa tiếng đồng hồ.
Không thể làm được gì vìthế chỉ có thể im lặng, chỉ có thể để tôi ở một mình trong phòng, còn mình thìở bên ngoài.
Tôi nằm trên giường suyđoán xem Dịch Trì đang làm gì. Chơi điện tử, xem sách hay là đang giống tôi,nhớ lại cảnh tôi giơ tay ra hứng những bông tuyết.
Mơ mơ màng màng, tôi dầnngủ thiếp đi, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2288977/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.