Tuần chúng tôi ở nhà DịchTrì, Hứa Lật Dương chiều tôi hết sức. Sáng nào cũng mua đồ ăn sáng cho tôi. Tấtnhiên để tỏ lòng biết ơn, Hứa Lật Dương cũng mua cho Dịch Trì một suất.
Tháng Mười một năm đó,thành phố nơi Hứa Lật Dương đang học bỗng nhiên có tuyết rơi. Tôi chưa bao giờnghĩ là vào tháng Mười một lại có thể có tuyết. Lúc đến đây, tôi mặc đồ hệt nhưở Vũ Hán - một cái áo len mỏng màu hồng và một chiếc váy xếp màu trắng. Quần áotôi mang theo dùng toàn là quần áo đầu thu.
Buổi sáng hôm đó, tuyếtbất ngờ rơi trắng cả thành phố. Tôi nhìn qua cửa sổ với tâm trạng vô cùng hưngphấn.
Sau mười hai năm được dạydỗ ở nhà trường, tôi biết rằng do con người không bảo vệ môit trường sinh tháinên đã dẫn đến việc Trái đất đang ngày càng nóng lên, vì thế Vũ Hán bây giờ mỗinăm may mắn lắm mới được một đợt tuyết rơi, cứ như là một năm chỉ có một ngàyNoel hay một ngày Valentine vậy. Do thế thấy tuyết rơi tôi vô cũng phấn khích,hơn nữa tuyết ở đây còn rơi dày đến nửa tấc.
Hứa Lật Dương bế tôi lêngiường, nhẹ nhàng nói: “Ngoan nào, cẩn thận không em lạnh cóng đấy.”
Tôi đứng trên giường,nhảy lên nhảy xuống, nói: “Chúng mình đi ngắm tuyết đi, đi ra chỗ nào rộng,nhiều tuyết ấy. Anh biết đấy, Vũ Hán mấy năm rồi chưa từng rơi tuyết dày nhưthế này.”
“Được, nhưng em không cóquần áo ấm để mặc mà ngoài trời lại rất lạnh.”
Mặt tôi bỗng xìu xuống,đàng phải chui vào chăn ngoan ngoãn ngồi trong đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2288976/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.