Những năm tháng cấp IIIđã qua đi nhanh chóng. Ngoảnh đi ngoảnh lại chúng tôi đã bước vào những thángcuối cùng. Trước mắt chúng tôi bây giờ chỉ có ba mối quan tâm: thi Đại học, HứaLật Dương và mẹ.
Những kí ức hình như đãđứt đoạn, những câu chuyện lúc đó đã mờ nhạt trong tôi.
Tôi chỉ mong ngay lập tứccó thể cầm bút đi thi Đại học. Tôi sợ chờ đợi sẽ làm tôi quên hết.
Hoang mang, mơ hồ, phấnkhích và pha chút lo lắng với định hướng cho một tương lai mới. Mọi thứ bắt đầutrở nên rối rắm. Trong thời gian này, chỉ có Hứa Lật Dương là niềm an ủi duynhất của tôi. Mối tình này lên đến lớp Mười hai đã trở thành niềm vui duy nhấtcủa tôi, là nguồn an ủi lớn nhất của tôi.
Và cho dù lo sợ hay mongđợi thì kì thi Đại học cũng vẫn đến đúng lúc.
Ngày mùng 7, mùng 8 vàmùng 9, trời nắng và nóng. Ba ngày thi Đại học như ngày tận thế của thế giới,véo một cái đã trôi qua.
Lúc ra khỏi phòng thi,tôi thấy Hứa Lật Dương đang đứng bên đường đợi khuôn mặt rạng rỡ đang đưa ta ravẫy vẫy.
Cảnh tượng đó in đậmtrong kí ức tôi, cài then cho thời cắp sách tới trường. Một dấu chấm đánh dấubước ngoặt mới.
Ba ngày sau, chúng tôiđến trường đoán điểm chuẩn và chọn nguyện vọng.
Điểm thi của tôi rấtkhông tốt. Kì thi lần này của tôi lại thấp nhất trong số các đợt thi ở cấp III.Tôi cũng không biết tại sao lại xảy ra hiện tượng này. Thực sự tôi đã rất cốgắng và chăm chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2288961/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.