Ngày 20 tháng 12 năm1999, Ma Cao trở về với Trung Quốc. Cả nước vui mừng chào đón sự kiện này.Trường học cũng phá lệ, buổi chiều cho chúng tôi tan học sớm hơn trường ngày.
Lúc về đến nhà tôi pháthiện ra chìa khoá của tôi đã bị mất. Tôi do dự một hồi lâu mới dám liều mìnhgọi điện cho mẹ.
“Mẹ ơi, hôm nay lúc nàomẹ về?“ Tôi rụt rè hỏi.
“Sáu giờ. Sao thế, conlại không mang chìa khoá đúng không?” Mẹ tôi luôn luôn đoán việc như thần.
“Con bị mất chìa khoárồi.” Tôi liều trả lời.
Qủa nhiên, mọi việc y nhưtôi dự đoán, mẹ tôi ở bên kia đầu dây, gằn giọng xuống mắng tôi: “Mày chẳng làmcái gì ra hồn cả, suốt ngày chỉ biết vứt đồ lung tung! Hôm nay mà mày không tìmđược chùm chìa khoá thì đừng có vác mặt về nhà!” Mẹ mắng tôi một chập rồi sauđó dập máy.
Tôi thở dài não nề.
Hứa Lật Dương vẫn cườitôi, trẻ thế mà suốt ngày thở dài, giống hệt một bà cụ non. Cậu ấy không biếtrằng, trong mơ tôi cũng vẫn thở dài suốt.
Tôi ngồi ở bậc thềm cầuthang đợi mẹ về. Nhìn qua ô cửa ở bức tường đối diện, tôi thấy ngoài trời đangtối dần. Màu trời từ trắng xanh chuyển sang xanh đậm rồi trở nên đen kịt. Mọinhà đã lên đèn. Trong bóng tối, một mình tôi ngồi đó cô đơn. Đến tận bây giờ,mẹ vẫn chưa về. Tôi biết mẹ cố ý trừng phạt tôi. Nghĩ vậy, tôi thở dài rồi xáchcặp đi xuống dưới nhà.
Đêm đó cả nước tưng bừngvui mừng chào đón sự kiện Ma Cao trở về đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2288960/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.